Chương trước
Chương sau
Vì còn dư thời gian nên Tô Mộc không kêu Đoạn Bằng đi suốt đêm, từ Thành phố Thịnh Kinh về Thành phố Thanh Lâm đã là buổi tối. Tô Mộc kêu Đoạn Bằng thuê phòng ở lại, từ đây xuất phát về Hắc Sơn trấn khoảng bốn, năm tiếng. Đã lâu Tô Mộc không gặp Chu Từ, hắn nhớ nàng.

Trong di động truyền ra giọng Chu Từ khêu gợi:

- Tướng công, sao nhớ đến gọi cho người ta rồi? Hay không nỡ để người ta tiếp tục ở trong lãnh cung?

Tô Mộc nói:

- Đừng nói nhảm, nếu không muốn gặp anh cứ nói thẳng, anh đi ngay.

Giọng Chu Từ cao vút:

- A? Tướng công đang ở đâu?

Tô Mộc tùy ý nói:

- Em cứ nói đi, anh đang ở bên ngoài nhà hàng Nhã Trúc.

- Chờ, đến ngay!

Chu Từ cúp máy.

Hiện giờ nhà hàng Nhã Trúc lại trở về tay Chu Từ, tuy quá trình thu mua hơi cực nhọc nhưng kết quả tốt đẹp. Nhà hàng Nhã Trúc chưa kinh doanh, còn đang trang hoàng sửa sang. Cửa hàng này ở trong tay Phùng gia chẳng những không lời tiền mà còn thành cục nợ.

Người Phùng gia bất đắc dĩ định bán của nợ đi, Chu Từ chọn ngay lúc đó mua lại. Nhưng vì đoạn thời gian đó quản lý không tốt, nhà hàng Nhã Trúc mù mịt chướng khí. Chu Từ không cho phép tâm huyết một tay cô tạo ra bị phế bỏ, nên dỡ bỏ hết trang hoàng lại, thay máu cho nhà hàng Nhã Trúc.

Chu Từ có tự tin tuyệt đối khi nhà hàng Nhã Trúc lại xuất hiện trước mắt mọi người sẽ là thương hiệu hàng đầu, thành vật khổng lồ không ai sánh bằng trong giới ăn uống.

Tô Mộc nhìn nhà hàng Nhã Trúc đang trang hoàng, sau lưng vang thanh âm dụ dỗ:

- Tướng công đại nhân, đến điều tra sổ sách sao?

Tô Mộc mỉm cười xoay người, ôm Chu Từ vào lòng:

- Điều tra sổ sách? Dù có tra thì cũng là em điều tra anh, nhưng bây giờ so với điều tra sổ sách thì anh muốn điều tra người hơn.

Chu Từ cười khúc khích:

- Tướng công không sợ bị người ta phát hiện?

Tô Mộc hít sâu, mùi thơm riêng biệt của Chu Từ chui vào lỗ mũi:

- Đùa, nơi đây là bãi đỗ xe ngầm Nhã Trúc, đối với bên ngoài là đang trang hòang không kinh doanh. Hơn nửa đêm, em nghĩ còn ai ở đây?

Chu Từ rúc vào ngực Tô Mộc, hai tay ôm cổ hắn, cười dụ dỗ:

- Đi, em đã chuẩn bị đồ ăn khuya.

- Ăn khuya? Giờ anh muốn ăn em hơn.

- Vậy sao? Tướng công còn sức sao?

- Em nói đi.

Vẫn là gian phòng tổng thống xa hoa, tiếng rên rỉ mất hồn vang lên, ánh nến đong đưa, tiếng da thịt va chạm. Hai người thở dốc dừng lại.

Chu Từ mê sảng:

- Chết mất.

Tô Mộc cười nói:

- Đừng chết, nếu em chết thì anh đi đâu tìm nương tử phong tình quyến rũ như em?

Tô Mộc ôm Chu Từ da thịt như ngọc, miệng ngậm điếu thuốc.

Trong làn khói thuốc, Tô Mộc mỉm cười hỏi:

- Hiện tại trọng tâm côg tác tập đoàn Chu thị đặt ở căn cứ lá trà Hắc Sơn trấn hay nhà hàng Nhã Trúc?

Chu Từ nằm xuống ngực Tô Mộc, nói:

- Chỉ cần kiếm được tiền thì em sẽ không bỏ qua. Nhưng căn cứ lá trà đang do Chung Nhan phụ trách, em tập trung vào Nhã Trúc. Không lâu sau Nhã Trúc của em sẽ khai trương lại.

Tô Mộc hỏi:

- Chu Từ, em đã suy nghĩ chưa? Phải làm sao để duẫn tiêm trà chen vào thị trường hiện nay?

Chu Từ tội nghiệp nói:

- Em nghĩ cái gì? Còn có tướng công đây. Tướng công không thể thấy chết mà không cứu.

Tô Mộc thấy bộ dạng Chu Từ nhen nhóm lửa dục mới tắt trong lòng hắn:

- Tiểu yêu tinh!

Chu Từ như yêu tinh, chẳng những có nhiều trò trên giường, và luôn vô tình gợi dậy dục vọng trong hắn.

Tô Mộc nói:

- Anh sẽ sắp xếp chuyện này.

- Em biết ngay tướng công sẽ không bỏ mặc. Tướng công, người ta không biết làm sao đáp tạ, hay người ta lại hầu hạ tướng công một lúc nữa?

Đầu Chu Từ trượt xuống, Tô Mộc cảm giác thân thể tiến vào nơi ấm áp ẩm ướt, cổ họng phát ra tiếng rên thoải mái.

Ngọc ấm ôn nhu hương, xuân ý lan tràn.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc ngồi xe đi huyện Hình Đường. Tối hôm qua mây mưa khiến Tô Mộc thoải mái vô cùng, bứt rứt đọng trong người được trút ra, cả người hắn nhẹ hẫng. Nhưng Tô Mộc không thư giãn bao lâu, một cú điện thoại làm hắn nhíu mày.

- Tô Mộc, chú đây.

Tô Mộc cười hỏi:

- Chú Từ tìm cháu có chuyện gì? Hay lần trước thứ cháu nói cho Chú Từ đã có manh mối?

Tô Mộc cho rằng Từ Tranh Thành gọi điện thoại là muốn nói việc thiết lập cục quản lý phân công huyện cục công an đã xong.

Biểu tình Từ Tranh Thành nghiêm túc nói:

- Tô Mộc, không phải chuyện này. Chú muốn hỏi có phải gần đây cháu đắc tội với người hay đã làm chuyện gì không?

Nghe giọng điệu của Từ Tranh Thành làm Tô Mộc nhíu mày, trực giác không may tràn ngập trong lòng.

- Không có, Chú Từ cứ nói thẳng, có chuyện gì?

Từ Tranh Thành nghiêm túc nói:

- Theo tin tức đáng tin thì gần đây có nhóm người âm thầm điều tra cháu. Bọn họ tìm những người đứng đầu huyện trực cơ quan, có thường ủy huyện ủy cũng trở thành mục tiêu của bọn họ.

- Bây giờ chuyện chưa công khai nhưng đã ba ngày, bởi vì bọn họ làm rất bí ẩn nên đến nay chưa lộ tiếng gió. Nếu không phải người của chú cẩn thận chú ý thì chú còn không biết.

Tô Mộc kinh ngạc hỏi:

- Cái gì? Lén điều tra cháu? Là ai?

Từ Tranh Thành trả lời:

- Chắc là ủy ban kỷ luật thành phố, nhưng chưa chắc chắn, vì bọn họ không bộc lộ thân phận với chú.

Từ Tranh Thành nói mấy lời này nhưng không ngờ rằng mấy phút sau có hai trong số nhóm người đó đi vào văn phòng của gã, đưa ra bằng chứng thân phận, chính thức điều tra thăm hỏi.

Thật sự là nhân viên công vụ ủy ban kỷ luật thành phố.

Ủy ban kỷ luật thành phố?

Tô Mộc nhíu mày nói:

- Chú Từ chú ý giùm cháu, để cháu tìm cách hỏi thăm xem.

Từ Tranh Thành hung tợn nói:

- Được, Tô Mộc, cháu nhớ là bất cứ lúc nào thì Từ Tranh Thành này cũng sẽ không làm hỏng chuyện của cháu, cứ yên tâm làm việc. Chú chống mắt xem ai dám âm thầm điều tra cháu vào lúc này. ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Không làm theo thứ tự tổ chức, chơi chiêu này, cho rằng ủy ban kỷ luật huyện chúng ta là gì?

Tô Mộc không hùa theo, hắn cúp máy, nhắm mắt bình tĩnh suy nghĩ. Từ khi qua năm mới đến bây giờ Tô Mộc không gây sự gì lớn với ai, sao bỗng dưng ủy ban kỷ luật thành phố đến Hắc Sơn trấn? Người điều động được ủy ban kỷ luật thành phố thì không đơn giản, chẳng lẽ hai ngày trước kéo Mã Tường, Lâm Phong Hợp xuống đài đã đắc tội Triệu Thụy An, bị gã ghi hận, thông qua quan hệ mời người ủy ban kỷ luật thành phố đến?

Không đúng, chắc không phải Triệu Thụy An. Nếu Triệu Thụy An làm như vậy tương đương trở mặt với Nhiếp Việt, còn đắc tội Lâm Trung Hòa ủy ban trấn ủy ban kỷ luật huyện. Triệu Thụy An sẽ không làm điều ngu ngốc này.

Nếu không phải Triệu Thụy An thì là ai?

Người ủy ban kỷ luật thành phố điều tra Tô Mộc, Chu Tùng Lan có biết không? Nếu biết thì tại sao Chu Tùng Lan đồng ý? Nếu không biết thì ai có thể điều động những người này trước mắt Chu Tùng Lan?

Tô Mộc suy tư sự kiện từ đầu đến đuôi, hắn bỗng mở mắt ra, cười khẩy. Mặc kệ là ai ở sau lưng ngầm giở trò, các ngươi xui xẻo rồi. Ta không gây sự không có nghĩa là ta sợ phiền phức, các ngươi chờ đi, để ta điều tra ra là ai làm thì ta không ngại dùng thủ đoạn khác giải quyết các ngươi.

Nghĩ đến đây Tô Mộc gọi điện vào văn phòng Nhiếp Việt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.