Có người đã từng nói, con người vì yêu nên mới hận. Bởi ranh giới giữa tình yêu và thù hận mỏng manh vô cùng. Và có đôi khi, người ta cũng không thể nào phân biệt được đâu là yêu, đâu là hận. Phải chăng lí trí đã che khuất toàn bộ con tim? Hay đó là sự chi phối mà con tim dành cho lí trí? Lí trí ép buộc cô phải trả thù anh, mang đến cho anh nỗi đau đớn nhất, nhưng con tim cô lại ra sức ngăn cả lại sự tàn nhẫn của cô.
Cô vẫn yêu anh, không phải sao? Cho dù đã cố gắng thuyết phục bản thân mình bao nhiêu lần, nhưng cô không thể nào chọn được giữa sự gào thét của con tim hay sự chờ mong của lí trí. Yêu, tại sao lại đau đớn đến vậy? Biết là không thể cùng nhau ở chung một chỗ, nhưng cớ sao con tim mù quáng này vẫn cứ yêu? Yêu và hận đan xen, cô sống còn không bằng chết. Nỗi đau từ thể xác cho đến tâm hồn đều một mực dày vò bản thân cô.
Cô mệt mỏi. Sự trả thù này thật dự khiến cho cô quá mệt mỏi. Cô đã khiến anh vì đau lòng mà tổn thương. Cô khiến anh vì quá yêu mà trở nên đau khổ vì tình. Như vậy có đáng không? Cô vẫn luôn tự hỏi mình, trả được thù, nhưng tim sẽ đau, phải dùng loại thuốc nào mới có thể chữa khỏi?