Nghĩ đến đây, Quách Ly có cảm giác đau lòng càng ngày càng mãnh liệt, gần như không cách nào gánh vác được.
"Bởi vì sao? Quách Ly, nếu như em có bất kỳ lý do gì, chị có thể cho em cơ hội giải thích, em phải biết, có rất nhiều chuyện chỉ có em mới có thể giải thích rõ, có rất nhiều lời nói dối cũng cần em nói ra đáp án." Lửa giận trong mắt Quách Tâm tiếp tục thiêu đốt, làm người ta sinh ra sợ hãi.
Đáng tiếc Quách Ly không thấy được, vẫn đắm chìm trong đả kích.
"Em. . . . . Khi nào thì chị trở về?" Cô không nhịn được hít một hơi, nhẹ giọng đặt câu hỏi.
"Khi nào thì chị trở về? Em rốt cuộc đang nói cái gì? Bây giờ chị đang hỏi em." Nhíu mày, giọng điệu của Quách Tâm cực kỳ hung dữ.
"Quách Tâm. . . . . ." Ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc trước mắt, Quách Ly lộ ra chua xót mà không ai có thể thấy được, "Tất cả đáp án, như chị nhận định, như đã thấy vậy."
Lấy hết dũng khí, cô lại ôm tất cả trách nhiệm cùng tội lỗi một lần nữa.
"Cái . . . . . . Cái gì?" Trong một khắc kia, trong mắt Quách Tâm lóe lên kinh ngạc.
"Em. . . . . ." Quách Ly nhìn thẳng gương mặt kinh ngạc của Quách Tâm, hít sâu một hơi, "Em đã không có nhà, cho nên vừa đến nhà họ Quách, em chỉ muốn lấy được nơi này, muốn trở thành người có tiền, nhưng sự tồn tại của chị đối với em mà nói là một chướng ngại vật, cho nên em không thể làm gì khác hơn là đưa chị đi, lại cho quản gia Tưởng một lý do, mượn dịp đuổi chú ấy đi, để cho hai người ở Mĩ, mới không ảnh hưởng đến việc của em."
"Quách Ly?" Quách Tâm trợn to mắt, vẻ mặt cứng ngắc.
"Em rất thích Triều Hệ. . . . . ." Rũ mắt xuống, cắn môi, Quách Ly nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó ngẩng đầu lên, nụ cười trở nên hết sức giả dối, "Em muốn để cho anh ấy. . . . . ."
Đột nhiên, cửa bị mở ra.
Quách Ly khiếp sợ không thôi, nhìn Triều Hệ bước vào trong nhà.
Ánh mắt của anh dừng lại ở trên mặt của cô, nhưng trong mắt chỉ có lạnh nhạt.
Trong một khắc kia, cô cảm giác tất cả hơi thở đều cắm ở ngực, phun không ra.
Vẻ mặt của anh không chút thay đổi nhìn cô, giống như cũng đang chờ đợi đáp án của cô.
Hai mắt nhìn nhau, Quách Ly cắn răng hạ quyết tâm, "Ai không thích người đẹp mắt? Nhất là Triều Hệ lại đẹp mắt như vậy, không chỉ là em thích, tất cả mọi người cũng rất thích anh ấy, muốn có được người mình thích thì có lỗi gì? Em muốn Triều Hệ ở lại bên cạnh em, cho nên em thừa cơ đuổi chị đi, khiến Triều Hệ yêu em. . . . . . Em biết rõ trong tim của anh ấy vẫn luôn có chị, nhưng. . . . . . Chị biết hai người xa nhau đã lâu, nhất định tình cảm sẽ bị ảnh hưởng, chính là em coi trọng điểm này, mới có thể nghĩ hết biện pháp để cho anh ấy để ý tới em. . . . . ."
Triều Hệ tức giận nheo mắt lại, trong mắt toát ra lửa giận, Quách Ly có thể hiểu.
Cảm giác căm hận của người yêu, sợ là cô phải mạnh mẽ chịu đựng một lần, đau một trận nữa. . . . . Quách Ly không nhịn được nhớ lại.
"Cho nên, từ đầu tới cuối là em vì mình, ích kỷ, mới đuổi chị ra ngoài?" Quách Tâm như có điều suy nghĩ thì thầm.
Quách Ly chậm rãi gật đầu một cái, "Thành thật mà nói. . . . . . Em hoàn toàn không biết chị sẽ trở về, cũng không có nghĩ tới chị sẽ trở về. . . . . . Em cho là. . . . . . Cho là mình nắm trong tay tất cả, quản gia Tưởng không biết suy nghĩ của em, chú ấy chỉ cho là em vì nghĩ cho an toàn của chị, cho nên mới phải phái chú ấy đi chăm sóc chị, chú ấy cũng vẫn đúng hạn báo cáo tình huống của chị với em. . . . . . Nhưng chú ấy không có nói cho em biết, khi chị trở về lại có sức sống như vậy, khôi phục được như vậy. . . . . ." Tốt như vậy.
"Cho nên? Nhìn thấy chị trở lại, em rất kinh ngạc, rất thất vọng?" Quách Tâm cầm ly trà trên bàn lên, nhẹ nhàng uống, thái độ vẫn cực kỳ lạnh lùng như cũ.
"Đương.. . . . . Đương nhiên thất vọng." Đáp án trong lòng rõ ràng là phủ định, nhưng nghĩ đến người phải bảo vệ, phải bảo vệ tất cả. . . . . . Quách Ly chưa bao giờ biết, thì ra tổn thương người, tổn thương tới mình, sẽ khổ sở như vậy.
"Em. . . . . . Em có thể trở thành chủ nhân nhà họ Quách, nếu như chị chưa trở về, tình huống của chị không chuyển biến tốt, hoặc là chị không có phát hiện quan hệ của em cùng Triều Hệ, như vậy. . . . . . Như vậy nếu em biết chị sẽ trở lại, tất cả đều sẽ được che đậy rất tốt, sau đó. . . . . . Sau đó em sẽ tìm cơ hội đuổi chị ra ngoài lần nữa, lần này. . . . . . Lần này em cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho chị không còn có quyền thừa kế của nhà họ Quách nữa. . . . . ."
Nếu như làm thương tổn mình có thể bảo vệ được mọi người, có thể để cho tất cả trở lại quỹ đạo bình thường, như vậy cô sẽ đau, sẽ không để ý, không. . . . . . Cô có thể nhịn đau lòng cùng tuyệt vọng.
Quách Tâm dùng sức để ly xuống, đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt của Quách Ly.
Cái bóng cường đại tràn đầy cảm giác áp bức, hoàn toàn bao phủ Quách Ly, giống như ngầm trả lời, cô vô ý thức đứng lên, ngẩng đầu lên, cùng Quách Tâm nhìn nhau.
Quách Tâm. . . . . . Là muốn đánh cô đi! Trong lòng của cô tràn đầy khổ sở.
Cô biết, cô dĩ nhiên biết, nhất định bây giờ Quách Tâm cực kỳ tức giận, bởi vì theo những lời cô nói, người bình thường cũng biết cô có bao nhiêu dã tâm cùng ý tưởng đáng sợ.
Nếu như lời cô nói..., thì đối phương sẽ hung hăng dạy dỗ cô một trận, sẽ đuổi cô ra ngoài, bởi vì cô làm nhiều chuyện bỉ ổi như vậy.
Quả nhiên, Quách Tâm vươn tay, sau đó hung hăng tát cô một cái.
Quách Ly cảm giác trên mặt thật là đau, tê tê, trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, cắn môi, mặc cho ngực đau đớn không ngừng.
Bộ dạng như vậy, là đủ rồi đi! Nếu chỉ làm như vậy, Quách Tâm sẽ tin tưởng lời cô nói, sẽ không trách tội ai cả, sẽ không làm thương tổn bất kỳ kẻ nào, không biết. . . . . . Sẽ không tức giận Triều Hệ, bởi vì tất cả đều là cô chủ đạo, mà Triều Hệ. . . . . .
Cô không có dũng khí nhìn về phía anh, sợ nhìn thấy ánh mắt căm hận của anh, sợ anh ghét bỏ cô, sợ anh nói ra lời hận cô.
"Em cho rằng. . . . . . Mình có thể bảo vệ bao nhiêu người? Tiểu Tâm!"
Lỗ tai nghe được tiếng khiển trách, Quách Ly không thể giải thích được vì sao đau lòng cùng tức giận.
Trong một khắc kia, cô cho là nghe nhầm, trợn to mắt, không cách nào ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ, cho dù thời gian trôi qua, vẫn không khôi phục được.
"Một cơ thể nhỏ bé như thế này, một cô gái nhỏ bé như thế này, cho là mình có bao nhiêu khả năng có thể để cho tất cả mọi người bình an vô sự? Em rốt cuộc. . . . . . Còn muốn giúp chị bao lâu nữa?" Quách Tâm nức nở chất vấn.
Quách Ly dùng sức nháy mắt mấy cái, vẫn không cách nào phục hồi tinh thần lại, cảm giác tất cả máu trên người đang đông lại.
Có một cảm giác ấm áp, không hề báo động trước bao quanh cô thật chặt.
Cơ thể lạnh băng khi tiếp xúc với cái ôm ấm áp đó thì đau đớn trong ngực không cách nào khống chế tăng lên, Quách Ly cảm giác cơ thể mình không ngừng run rẩy, giống như bị đả kích, không cách nào nắm trong tay.
"Tại sao mỗi lần em đều ích kỷ như vậy, luôn suy nghĩ làm sao để cho mọi người vui vẻ, lại không nghĩ tới em sẽ làm mọi người bị thương sao?"
Cho đến thật lâu sau, Quách Ly mới phản ứng được, cảm giác ấm áp kia là do Quách Tâm đang ôm cô, là nhiệt độ trên người của chị ấy truyền tới trên người cô.
"Quách. . . . . . Quách Tâm?" Cô có chút mờ mịt, có chút mê hoặc, có chút. . . . . . Kích động lẩm bẩm.
"Không phải Quách Tâm, là Quách Vũ, em quên chị là ai rồi sao? Tại sao có thể ngay cả tên tuổi mình cũng cho chị? Sao em có thể quên mình là ai chứ? Chúng ta là chị em, là sinh đôi, em là Quách Tâm, chị là Quách Vũ, chị sinh trước em ba phút, làm sao em có thể chiếm đoạt vị trí của chị, cướp đi công việc của chị? Bảo vệ người nhà nên để chị làm, tại sao em có thể gánh vác tất cả mọi chuyện trên vai hả?"
Ôm thật chặt, Quách Tâm. . . . . . Không! Quách Vũ không nhịn được nhìn cô rơi lệ.
Cơ thể không ngừng run rẩy, Quách Ly cảm giác đau đớn trong tim càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ở trong đau đớn, lại bị cảm giác ấm áp xa lạ nào đó trong nháy mắt lấp đầy, hai tay đưa ra, dùng hết tất cả sức lực ôm người trước mặt mình.
"Quách. . . . . . Quách Vũ? Quách Vũ? Chị nhớ ra rồi sao? Nhớ lại tất cả rồi hả? Trí nhớ của chị khôi phục rồi sao? Chị không có ngã bệnh? Rốt cuộc chị nhớ lại rồi sao?"
Quách Vũ dùng sức gật đầu, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy xuống trên mặt, khóc lớn mà nói: "Nhớ, chị nhớ ra rồi, xin lỗi, Tiểu Tâm, xin lỗi, chị thật là ích kỷ, bỏ một mình em ở nơi này, xin lỗi, vì giúp chị, em phải gánh vác tất cả công việc trên vai, xin lỗi, trong lúc em thống khổ nhất lại không ở bên cạnh em. . . . . ."
"Không hề có lỗi, không có, chị nhớ tới em thì đã tốt lắm rồi, không ném em đi là tốt rồi, Tiểu Vũ, chị rốt cuộc bình phục, chú Tưởng rất quá đáng, thế nhưng không báo cho em cái tin tức tốt này, chị không biết em thật sự lo lắng chị cả đời không hồi phục, Tiểu Vũ, chị không ngoan, tại sao có thể để cho mình bị thương thành cái dạng kia?" Quách Ly đỏ mắt, kích động rống to, cực vui mà khóc.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tâm, là chị bảo chú Tưởng đừng nói cho em biết, cực khổ cho em rồi, một mình em nhất định rất khổ sở, thật xin lỗi, em xảy ra chuyện như vậy rồi, lại vì bảo vệ mọi người mà bỏ qua tất cả, sao em lại đần như vậy? Tại sao lại gạt bỏ đi sự tồn của mình hả?"
"Thật xin lỗi, Tiểu Vũ, em chỉ có biện pháp này, em không phải là Quách Tâm nữa rồi, Quách Tâm. . . . . . Quách Tâm đã chết, cô ấy cũng không thể sống lại, em không biết tại sao mình lại biến thành em gái mới nhận nuôi. . . . . . Sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, khi em tỉnh lại, liền phát hiện bộ dạng của mình có cái gì không đúng, nhưng em không tìm được người giúp một tay, cũng không biết phải làm như thế nào, cho nên em chỉ có thể nói cho chú Tưởng, chỉ có chú Tưởng mới có thể tin tưởng, những người khác không được. . . . . .Khi em tỉnh lại, ba mẹ đều chết hết, ngay cả chính em cũng chết, em. . . . . . Em sợ bị mọi người phát hiện em có cái gì không đúng, tất cả của nhà họ Quách đều sẽ bị cướp đi, em sợ những người đó cướp đi sự nghiệp ba mẹ khổ cực gây dựng; em sợ chị trị liệu, cần hoàn cảnh tốt để nghỉ ngơi, nếu như ngay cả em cũng gặp chuyện không may, sẽ không có người bảo vệ chị; em sợ mọi người cướp hết tiền bạc, đến lúc đó ai tới chăm sóc chị? Người kia vẫn chưa buông tha cho chị, hắn vẫn muốn mang chị đi, nhưng em không thể để cho hắn cướp chị đi, cho nên em chỉ có thể chứng minh cho hắn biết là Quách Vũ đã chết, chỉ có thể để chị trở thành Quách Tâm, chỉ có thể. . . . . ."
"Tiểu Tâm ngốc, em biết rõ coi như em buông tha chị, giao chị cho người kia, chị cũng sẽ không giận em, là chị đã làm chuyện sai lầm, vốn là nên do chị tới gánh chịu, em cần gì thay chị suy nghĩ? Khi đó em rõ ràng đã nói cho chị biết không nên ở một chỗ cùng người đàn ông kia, là chị không nghe, chính là chị đáng đời, tại sao em lại suy nghĩ thay chị?"
"Tiểu Vũ, coi như chị làm chuyện sai lầm, nhưng người nhà duy nhất của em, em không bảo vệ chị, thì bảo vệ ai?" Quách Ly không nhịn được vừa khóc vừa cười, người thân duy nhất trên đời này của cô rốt cuộc đã bình phục, chị ấy không có quên cô, không có bỏ lại cô.
"Tiểu Tâm, dáng dấp của chúng ta không bao giờ giống nhau nữa. . . . . ." Quách Vũ ôm cô thật chặt, âm thầm thề, bắt đầu từ hôm nay, trách nhiệm bảo vệ người nhà họ Quách cùng tất cả công việc nên để cho mình, cô sẽ không để cho Quách Ly bảo vệ mình.
"Không giống nhau cũng không có quan hệ, ít nhất là chị an toàn, em cũng an toàn, chúng ta có thể sống vui vẻ qua ngày, chúng ta vĩnh viễn không tách ra."
"Được, bắt đầu từ hôm nay, chị chính là Quách Tâm, Quách Vũ. . . . . . Cõi đời này đã không có Quách Vũ ngu ngốc kia rồi, cô ấy đã chết, đã chết trong tai nạn xe cộ kia rồi, bắt đầu từ hôm nay, chị tới bảo vệ em, Quách Ly. . . . . ."
"Tiểu Tâm. . . . . . Chị rốt cuộc trở lại. . . . . ." Gặp lại người nhà, có được tình thân lần nữa, khiến Quách Ly cười vui vẻ, vùi ở trong ngực Quách Tâm, giống như hai người bọn họ khi còn bé vậy, chỉ cần một người khổ sở, tâm tình không tốt, người còn lại sẽ ôm người kia, an ủi lẫn nhau.
"Ừ, chị là Quách Tâm, hiện tại chị là chị của em, bắt đầu từ bây giờ, cho dù là ai cũng không thể gây tổn thương cho em, chị sẽ thay em chủ trì tất cả, bao gồm người nào đó dám đả thương em, chị sẽ không bỏ qua hắn." Quách Tâm nói vài lời, đồng thời ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người đàn ông bên kia.
Triều Hệ đứng trước cửa, mặt không chút thay đổi, trong mắt có vô số ánh sáng, nghe ngụ ý trong lời nói của cô, không cần thiết chút nào.
"Em ấy mới mười tám tuổi, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?" Chính thức trở thành người chủ trì nhà họ Quách, Quách Tâm không chút khách khí mắng Triều Hệ, vẻ mặt nghiêm nghị giống như là nhìn thấy kẻ thù, hết sức không hiền lành.
"Cô ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi." Triều Hệ nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt không có bất kỳ địch ý gì, chỉ có lạnh lùng, từ đầu tới cuối ánh mắt của anh đều dừng lại trên người của Quách Ly, hoàn toàn không có nhìn về phía người đứng ở giữa hai người, nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Quách Ly.
"Xin hỏi em ấy nơi nào giống cô gái hai mươi bảy tuổi?" Quách Tâm cũng không phải là đèn đã cạn dầu, từ lúc bắt đầu khôi phục trí nhớ, cô không còn là đóa hoa được bảo hộ trong nhà kính, bởi vì cô có trách nhiệm bảo vệ tất cả người nhà, mà hiện tại người nhà duy nhất của cô chính là người đứng ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vô dụng, lộ ra vẻ van xin Quách Ly.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]