Chương trước
Chương sau
"Mày. . . . . ." Nhìn vẻ mặt khiêu khích của cô, người đàn ông trung niên kia không khỏi giận dữ.

"Đúng rồi, quên nói cho ông biết một chuyện. Không chỉ trong tay tôi có những tài liệu có thể chứng minh các ông hại chết ba mẹ của tôi, còn có. . . . . . Nếu như chọc giận tôi...Tôi không ngại vận dụng thế lực của nhà họ Quách đối phó các ông. Tôi nghĩ, chú, công ty của ông sắp phá sản, đúng không? Mấy vị tiên sinh kia, người nhà của các ông có sống cuộc bình an chứ?"

"Mày nói cái gì?" Tất cả đều kinh ngạc, mọi người không dám tin trợn to mắt, nhìn vẻ mặt vô hại của Quách Ly, không cách nào tưởng tượng cô một đứa bé nhỏ tuổi lại dám nói ra những lời này.

"Tôi nói. . . . . ." Quách Ly thu lại vẻ mặt ngây thơ vui vẻ, vẻ mặt trở nên hết sức ác độc, nhìn tất cả mọi người, "Chọc giận tôi...Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào. Nếu như các ông hi vọng người nhà của mình bị dính líu, như vậy các người chờ mà xem, xem một chút rốt cuộc là ai có thể tổn thương ai! Các ông hại chết ba mẹ tôi, nếu như mà tôi nguyện ý, sẽ khiến các ông cùng người nhà của mình đều đền mạng."

"Dựa vào. . . . . ." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, người đàn ông trung niên kia im lặng.

"Tại sao? Tôi đã nói, mặc kệ ông có nguyện ý hay không, hiện tại tôi là người thừa kế của nhà họ Quách, nghe nói nhà họ Quách trừ quyền thế và địa vị ra, tài phú lại nhiều xài không hết, nếu như mà tôi muốn các ông chết, chỉ cần bỏ tiền ra, sẽ có không ít người muốn làm cướp. Ông nói đi, tôi có nên làm như vậy hay không?"

"Mày. . . . . . Mày dám." Người đàn ông trung niên kia nhìn cổ tay bị nắm chặt, chịu đựng không nỗi cầu xin, sắc mặt lại sung huyết đỏ bừng.

"Tôi dám! Triều Hệ, buông ông ta ra, tay của ông ta sắp bị anh bóp gãy rồi." Quách Ly không nhịn được lên tiếng gọi người quản gia có vẻ mặt không thay đổi gì.

Triều Hệ buông tay ra, lại bảo hộ cô ở sau lưng, để cho mình ngăn ở giữa cô và mọi người, không để cho bất kỳ kẻ nào có thể vọng tưởng tổn thương cô.

Mấy người kia vốn là muốn dựa vào người đông thế mạnh, công kích Quách Ly, nhưng mà giống như Triều Hệ này biết được tất cả, sợ hãi và chột dạ tự nhiên sinh ra, bị sợ đến nỗi phải lui về phía sau.

"Chú, hôm nay chú đã tìm tới cửa, chúng ta liền trực tiếp nói rõ ràng đi! Tôi cho chú hai con đường, một là chú đi tự thú, nói rõ cho cảnh sát chuyện chú hại ba mẹ tôi thế nào, nợ tiền trả tiền, nợ mạng trả mạng. Hai là để tôi tới đối phó chú, nếu như chú cho là tôi chỉ là một cô bé không cách nào đối phó được chú, như vậy tôi hi vọng chú tốt nhất nên hiểu rõ, bởi vì tôi không chỉ có thể dùng quyền thế nhà họ Quách phá huỷ chú, mà sẽ khiến cho người nhà của chú không có kết quả tốt. Không sai, đúng như chú nói, Quách Ly chỉ là nhà họ Quách nhận nuôi, cho nên tôi đối với các người cũng không hận quá sâu, nhưng là nhà họ Quách cho tôi một ngôi nhà mới, tôi muốn cho nhà họ Quách một cái công đạo, để tôi đối phó chú, kết quả của chú sẽ không tốt đâu. . . . . ." Cô cố ý nói thật nhẹ nhàng cùng không thèm để ý.

Triều Hệ chậm rãi nheo mắt lại, xoay người, như có điều suy nghĩ nhìn cô.

Quách Ly chột dạ nhìn chỗ khác, tự mình nói: "Những người này cũng thế, nếu như không muốn tôi tự tay trả thù, thì đi tự thú đi! Nếu không một người tôi cũng sẽ không bỏ qua, nếu chọc giận tôi, tôi sẽ khiến các người từ đó biến mất ở trên cái thế giới này."

Cô. . . . . . Chỉ có thể làm như vậy.

Vì bảo vệ Tâm, vì bảo vệ nhà họ Quách, cô chỉ có thể không ngừng tự nói với mình, không thể bỏ ra quá nhiều tình cảm với bất kỳ người nào, bao gồm cả cô.

Cô là Quách Ly, bây giờ cô là Quách Ly, không thể quên thân phận của mình bây giờ, bây giờ Quách Ly không có quá nhiều tình cảm với ba mẹ, đối với Quách Ly mà nói, ba mẹ nuôi sống chết sẽ chỉ làm cô bé khổ sở, nhưng sẽ không đến nỗi đau lòng. . . . . . Cho nên cô không thể để cho mọi người nhìn ra sơ hở gì. . . . . .

Mặc dù điều cô phải làm không chỉ là dùng phương thức gì đối phó với những thứ kẻ thù này, mà cô phải làm gì đó để khiến những người này không còn cơ hội xoay mình, muốn đưa những người này vào chỗ chết, nhưng. . . . . .

A. . . . . . Cô ngay cả thân phận của mình cũng có thể buông tha, ngay cả người yêu cũng có thể bỏ lại, lại có cái gì tốt mà không bỏ được, không cam lòng đây?

Triều Hệ nhìn cô, mơ hồ lộ ra nụ cười, nhìn như ôn hòa, trên thực tế lại có chút khác biệt, giống như là tức giận, bất mãn, hoặc là. . . . . . Lửa giận.

"Cho nên đừng ép tôi ra tay đối phó các người. . . . . . Tôi nói lại một lần nữa, tôi đối với các người cũng không hận quá sâu, quá nhiều, tôi là đứa bé nhà họ Quách nhận nuôi, đối với nhà họ Quách, tôi cũng không có quá nhiều tình cảm, chỉ là. . . . . . Vì bọn họ báo thù, bắt được hung thủ thật sự, là trách nhiệm của người nhà họ Quách . . . . . ."

Cô không có năng lực báo thù mà không tổn thương người còn sống, không thể để cho Tâm có quá nhiều kẻ địch, với tình huống bây giờ của Tâm, công việc của cô chính là giúp chị ấy có được một thế giới an toàn vô hại, tất cả những thứ khác, cô đều có thể nhịn.

Quách Ly tự giam mình trong phòng, khóc thật lâu.

Triều Hệ nhìn cửa phòng đóng chặt chỉ nghe cô đè nén, khổ sở khóc, chỉ có thể nắm chặt thành nắm đấm, nhẹ giọng thở dài.

Cô đang khóc. . . . . . Bé Ly của anh đang khóc. . . . . . Anh biết cô vì sao mà khóc, biết cô vì sao mà đau lòng, nhưng anh không thể ra sức, bởi vì cô cự tuyệt, cho nên anh chỉ có thể cố làm như không biết bất kỳ chuyện gì núp ở một bên, nhìn cô rơi lệ.

Nhưng cô khóc đã lâu rồi, lâu đến nỗi anh sắp nhịn không được, muốn xông vào bên trong phòng, ôm cô thật chặt vào trong ngực, an ủi cô, để cho cô không cần gánh tất cả trách nhiệm trên người, anh cũng hy vọng có thể vì cô gánh một chút phiền não.

Anh biết cá tính của cô, từ lúc bắt đầu, cô không phải là người thích khóc, vậy mà một khi có chuyện có thể khiến cô khóc thút thít, đại biểu cô chân chính cảm thấy đau lòng, hay là chân chính cảm thấy khổ sở.

Tiếng khóc vẫn kéo dài không ngừng, Triều Hệ đã nhẫn nại đến ranh giới cuối cùng, vươn tay, mở cửa, đi vào.

Nhờ vào ánh sáng hơi yếu, anh nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ co rúc ở trong góc, bả vai không ngừng lay động.

Khẽ thở dài một cái, lòng anh rất đau, chậm rãi đi về phía cô.

Nếu như ba mẹ biết cô không có trừng phạt nghiêm khắc những người đó, có thể trách cứ cô hay không? Nếu như không báo thù cho ba mẹ, khiến những người đó chịu báo ứng, ba mẹ có cam lòng hay không? Bọn họ có thể tha thứ cho quyết định của cô, cách làm của cô hay không. . . . . .? Cô cũng bất đắc dĩ mà.Thật ra thì trong lòng quặn đau, thật ra thì cô muốn chặt những người đó thành trăm mảnh, thật ra thì cô rất không cam lòng. . . . . . Nhưng mà, không cam lòng thì thế nào đây?

Cô còn sống, còn muốn người nhà chú ý, còn có sản nghiệp gia tộc phải dựa vào cô chống đỡ, nếu như cô có thể nắm quyền, có thể làm chuyện muốn làm, hiện tại sẽ không áy náy như vậy, khổ sở như vậy rồi.

Nhưng cô không thể, cô phải giữ lý trí, vì người sống suy nghĩ, cô phải hy sinh sự không cam lòng của mình, nhưng đau lòng. . . . . . Đau vì cô không cách nào lấy lại công bằng cho ba mẹ, không cách nào phát tiết được hoàn toàn tức giận ra ngoài, không cách nào. . . . . .Trở lại lúc trước— —

Trong lòng đau đến không thể chịu đựng, mặc dù khóc thút thít, nhưng vẫn không tốt hơn, chỉ là càng lúc càng bất mãn, càng lúc càng hối hận, bởi vì dáng vẻ khi ba mẹ mất đi đã để lại ấn tượng quá sâu trong đầu cô, cả người đều chảy máu, làm cô không thể có một gia đình hoàn chỉnh, vậy. . . . . .Cô chết đi, cô. . . . . . Từ đó mất đi một người em gái mới, vậy. . . . . . Cô chỉ có thể vĩnh viễn trở thành Quách Ly. . . . . .

Không hề báo động trước, hơi ấm phủ lên trên người của cô.

Khẽ sững sờ, Quách Ly cứng ngắc cắn môi, không dám lên tiếng, cơ thể cứng đờ, cố gắng che giấu đau thương cùng đau đớn trong lòng, cũng không dám cử động, chỉ có thể mặc cho nhiệt độ nóng bỏng đó khuếch tán ở trong cơ thể cô, nỗ lực đè nén.

Đúng vậy! Còn có Triều Hệ. . . . . . Người đàn ông này không hề thuộc về cô nữa, đã mất rồi.

"Ly, đừng khóc." Triều Hệ ngồi ở bên cạnh của cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nỉ non.

"Ly, đừng sợ, chớ khổ sở, anh sẽ ở cùng với em." Anh vỗ tay nhè nhẹ có quy luật lên lưng của cô.

"Ly. . . . . . Cho dù em biến thành cái dạng nào, đều vẫn là. . . . . ." Người anh thích nhất.

"Ly, em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm, chỉ cần là em muốn, anh đều giúp em hoàn thành; chỉ cần là quyết định của em, cho dù là có lỗi với anh hay không, anh đều đứng ở bên cạnh em. . . . ." Ngoại trừ vứt bỏ anh.

"Ly, hôm nay khóc xong, cũng đừng khóc thêm lần nào nữa, cũng không thể khóc." Bởi vì sẽ làm anh thêm đau lòng hơn mà thôi

Cô chịu đựng áp lực thế nào, có lẽ anh không cách nào biết được, nhưng anh không muốn cô mất đi nụ cười, không thể nào tiếp thu được bả vai nhỏ bé của cô phải gánh chịu trách nhiệm nhiều như vậy, cho nên để anh gánh cùng cô đi!

"Triều Hệ. . . . . . Thật xin lỗi."

Cô biết, anh thuộc về Tâm, anh là người đàn ông của Tâm. . . . . . Cô nên đẩy anh ra. . . . . .

Nhưng cô rất nhớ, rất nhớ người đàn ông này, rất nhớ. . . . . .Người đàn ông của cô bồi ở bên cạnh cô, cùng với cô vượt qua đau khổ.

Cô ích kỷ, cô rất ích kỷ, cô có thể len lén ích kỷ một lần hay không? Chỉ cần một lần là tốt rồi. . . . . . Nếu như có một ngày Tâm trở lại, nếu như có một ngày cô không bao giờ cô độc tịch mịch nữa, nếu như có một ngày cô chấp nhận mất đi anh. . . Cô sẽ trả lại anh cho Tâm, cô cười chúc phúc Tâm cùng anh, cô sẽ. . . . . .Gọi anh một tiếng anh rễ. . . . . . Mặc dù người đàn ông này thuộc về cô, niềm hạnh phúc này phải là của cô, nhưng là, chính cô đã đẩy ra, cũng chỉ có thể đẩy ra. . . . . .

Cho nên, làm ơn, để cho cô tham lam một lần, ích kỷ một lần, vui vẻ một lần. . . . . . Phải có một lần hạnh phúc cuối cùng! Chỉ cần trong thời gian ngắn là tốt rồi. . . . . . Là tốt rồi, để cho cô ích kỷ một lần đi.

Bên trong phòng tối đen, tiếng khóc không ngừng vang lên, giọng nói nhẹ nhàng an ủi lởn vởn ở bên tai của cô, làm lòng cô đang lạnh buốt trở nên ấm áp, làm khổ sở trong lòng biến mất. . . . . .

Công ty Kình Thiên, chỉ cần xem qua báo chí tạp chí, tin tức truyền thông, chỉ cần đi ở trên đường, chỉ cần là người ở trong các nước phương Đông, tuyệt đối không xa lạ với cái tên này.

Bởi vì trên bất kỳ báo chí tạp chí, Đài Truyền Hình TVB, quảng cáo, trên các tòa nhà lớn, cái tên này luôn xuất hiện quanh cuộc sống mọi người.

Ăn mặc ngủ nghỉ vui đùa, đều có mặt của Kình Thiên, có lẽ ở bên trong cái quảng cáo nào đó, có lẽ là một quảng cáo hay là một bộ phim nào đó, nó là công ty tài trợ lớn nhất; có lẽ ở trong lĩnh vực đồ ăn nhanh, may mặc, xe hơi, linh kiện khoa học kỹ thuật. . . . . . Kình Thiên đều có mặt khắp nơi.

Công ty Kình Thiên, tầng lớp trên hay tầng lớp dưới đều quen thuộc.

Nó có lực ảnh hưởng với các công ty lớn, có sức mạnh làm rung chuyển cả giới thương nhân, kéo theo sự phát triển của kinh tế, ngược lại, có trắng, dĩ nhiên cũng có đen, ở trong thế giới màu đen, nó cũng có quyền thế nhất định, không chỉ giúp người dân vô tội, mà còn cùng giao dịch với nó, một Kình Thiên tồn tại, ảnh hưởng không phải mấy vạn nhân khẩu, mà là có thể rung chuyển mạch sống của cả Châu Á.

Nó được mọi người yêu thích, có khoa học kỹ thuật cần thiết nhất, linh kiện nhất định là một vật có tầm quan trọng, mà tất cả đều sản xuất dựa trên khoa học kỹ thuật mới, gần bốn phần do Kình Thiên nắm giữ.

Kình Thiên tồn tại vì nhịp đập của kinh tế châu Á, tầm quan trọng của nó thật to lớn ảnh hưởng vô số cuộc sống của người dân, đồng thời nắm giữ sự sống của mấy vạn người dân.

Hai năm trước, người điều hành Kình Thiên Quách Thắng Thiên cùng vợ tử nạn vì tai nạn xe cộ, ngay lúc Kình Thiên gây khủng hoảng cho kinh tế châu Á, rất nhiều công ty vì sợ Kình Thiên mà đóng cửa, vô số công ty cùng người dân bị ảnh hưởng, may mắn thay cuối cùng cũng không có xảy ra kết quả thảm thiết như trong tưởng tượng của mọi người.

Người thừa kế mới nhậm chức của nhà họ Quách được sự ủng hộ của mấy người cùng chung sáng lập ra công ty Kình Thiên, tiến hành cải cách trong hai năm khiến công ty vững vàng trên quỹ đạo, nhân dân không bị ảnh hưởng, mấy vạn nhân viên cũng không bị bất kỳ liên lụy gì, Kình Thiên vững vàng đứng vững không dao động như cũ.

Cũng bởi vì mọi người đều biết tầm quan trọng của Kình Thiên với châu Á, mặc dù truyền thông rất tò mò với người điều hành Kình Thiên, nhưng vì để tránh tạo thành khủng hoảng cho nhân dân, bọn họ đều cùng một suy nghĩ, cũng không đặc biệt đào bới bí mật của nhà họ Quách, tất cả lấy ổn định kinh tế làm chủ, xóa bỏ những nghi ngờ.

Cho đến hôm nay, do người thừa kế nhà họ Quách đến Kình Thiên nhậm chức, thay hình đổi dạng cho công ty, đã ròng rã hai năm, nhưng thân phận người điều hành Kình Thiên vẫn là một bí ẩn.

Nghe nói người điều hành đang du lịch ở các quốc gia trên thế giới, trong một năm có một nữa thời gian ở trên máy bay, xử lý vấn đề của các chi nhánh của Kình Thiên ở các quốc gia, mỗi ngày đều có hội nghị, nhưng vẫn không lộ diện trước mặt nhân viên.

Có người nói tình trạng sức khỏe của người điều hành Kình Thiên không tốt, nhưng vì ổn định, không chỉ đang điều dưỡng mà còn phải bận rộn quyết định tất cả các công việc trong công ty, vì cuộc sống của tất cả công nhân viên, đồng thời nỗ lực khôi phục sức khỏe.

_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.