Ngày hôm sau Long Thiên đang dạy, đến một nửa thì có cảnh sát tìm đến, Long Thiên nghe thấy là đến hỏi chuyện tối hôm qua, cười cười, nói với đồng chí cảnh sát: "Chờ tôi dạy xong."
Sau đó vị thầy giáo này liền quay lại lớp, yên tâm dạy xong tiết của mình, xong xuôi tất cả lúc bấy giờ mới đi cùng cảnh sát.
Long Thiên vừa đi, học sinh trong lớp lập tức nhao nhao.
"Sao cảnh sát lại đem thầy Long đi?"
"Thầy Long phạm tội gì sao?"
"Thầy Long là người tốt như vậy sao có thể phạm tội được? Chắc chắn là bị người ta hãm hại!"
"Im lặng, các trò, im lặng nào!" Giáo viên tiết sau đã đến phòng học, nói hai câu, tuy học sinh ngồi dưới lớp đã im rồi, mà từng đứa từng đứa mở to đôi mắt tò mò nhìn.
"Thầy Long không sao cả." Giáo viên đứng trên bục giảng ho một tiếng, cảm thấy có thể không tốt lắm nhưng vẫn nói một vài chi tiết cần thiết cho các học sinh, "Tối qua thầy Long gặp mấy tên côn đồ trên đường về nhà, kết quả là thầy Long tiễn hết chúng vào trong viện, bây giờ cảnh sát đến tìm thầy Long lấy chút thông tin."
Các học sinh ngồi dưới lại xôn xao.
"Chờ đã." Có học sinh lớn gan, "Thầy Long... Đánh người đến nỗi phải vào viện?"
Học sinh số hai hỏi: "Thầy ơi thầy chắc chắn là không nói ngược chứ ạ?"
Thầy giáo đứng trên bục đẩy kính: "Thầy chắc chắn."
Bấy giờ phòng học lập tức ầm ĩ, Từ Du Du ngồi trong góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nhien-bai-tap-van-qua-it/2744684/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.