"Mẹ mày ai bảo mày đụng vào tao trước? Ai sai ở đây?" Anh Chính tuy chột dạ, mà gào rất lớn, "Não mày hỏng rồi phải không!"
Long Thiên liếc mắt nhìn hắn, tuy ánh mắt chẳng hề ác liệt, thậm chí có thể nói là khá ôn hòa, anh Chính lại bị dọa đến run rẩy, nhớ đến cái tối bị "giáo viên cấp ba bình thường" này đánh mà hãi sợ.
"Mày, mày muốn làm gì!" Ánh mắt anh Chính đổi tới đổi lui, đảo lên trên người đồng chí cảnh sát, chỉ hận không thể nhào đến mà ôm lấy cái đùi cầu bảo vệ, nhưng mà Long Thiên dùng một tay thôi là đã cản hắn lại.
Ngăn được người hắn, lại không ngăn được miệng hắn, hắn há mồm gào to: "Chú cảnh sát ơi, cứu cháu, cứu cháu, các người không thể vô nhân tính như vậy được, đây là cục cảnh sát mà!"
"Ha, mày còn biết đến thứ gọi là nhân tính." Vị cảnh sát áp giải hắn về đây cười vô cùng trào phúng, nhìn hắn sợ như thế kia, trong lòng cũng có chút lo lắng, liền nói với Long Thiên: "Thầy Long, bình tĩnh một chút, tôi còn phải báo cáo kết quả."
"Không sao đâu." Long Thiên cười cong cong mắt, vẫy tay gọi Từ Du Du, "Lại đây, còn nhớ những gì thầy dạy cho em chứ?"
Từ Du Du suy nghĩ mất một lúc, cảm thấy thầy Long chắc chắn không nói đến bài tập toán, vì thế gật gật đầu.
"Còn chưa thực hành đúng chứ." Long Thiên chỉ anh Chính, "Lấy hắn mà luyện chút tay nghề."
Anh Chính trợn hai mắt, Từ Du Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nhien-bai-tap-van-qua-it/2744688/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.