Lúc những đứa trẻ khác vẫn dựa vào việc rơi nước mắt để được bố mẹ quan tâm nhiều hơn, cô đã được Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi ổn thỏa về mọi mặt.
Ở trước mặt họ, khóc không nhận được bất kỳ sự quan tâm thừa thãi nào, cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, sẽ chỉ bị coi là biểu hiện của sự bất tài và yếu đuối.
Bọn họ không thể hiểu, bố mẹ đã dành tất cả yêu thương cho con, vậy nước mắt của con từ đâu mà ra, và tại sao lại rơi.
Nước mắt không phải thanh kiếm sắc bén, cũng không phải áo giáp.
Nó là thứ vô dụng.
Dường như Ôn Từ mới nhận ra điểm này, đột ngột quay đầu đi, trốn tránh như tránh ánh mắt của Vệ Mẫn.
Cậu cũng không nói gì, lau sạch vệt nước giữa các đầu ngón tay, vờ như cái gì cũng chưa xảy ra hỏi: “Về chưa?”
Cô vội lau khóe mắt, thanh âm vẫn còn chút nức nở: “Ừm.”
Vệ Mẫn bước ra khỏi chòi nghỉ mát trước cô, đến bên xe lấy mũ bảo hiểm đội lên, lại lấy cái khác đưa qua, chợt hỏi: “Có muốn học đi xe máy không?”
“Hả?” Ôn Từ hết sức kinh ngạc, vô thức hỏi một câu: “Được không?”
“Có gì mà không được.” Cậu nói đầy ẩn ý: “Độ tuổi của bọn mình, không phải lúc muốn làm gì thì làm đó à.”
Cô yên lặng đội mũ lên, bàn tay lần mò dưới mũ hồi lâu cũng không tìm thấy móc cài.
“Sao lại ngốc thế này.” Vệ Mẫn cười tủm tỉm, duỗi tay điều chỉnh móc cài giúp cô, đốt ngón tay mát lạnh cọ vào cằm cô, “Được rồi.”
Cậu lại ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô: “Muốn học không?”
“Nói thật.” Đầu Ôn Từ nằm trọn trong mũ bảo hiểm, hai má phồng lên, trông có hơi ngốc mà đáng yêu: “Không muốn lắm.”
Vệ Mẫn ngồi nghiêng trên xe, nghe vậy chỉ cười: “Tại sao?”
“Chân ngắn.”
“……” Cậu bật cười càn rỡ, không kiêng nể gì, mắt mày rạng rỡ hẳn lên: “Có xe máy hợp với độ dài chân của cậu đấy.”
“Không cần.” Cô kiên quyết từ chối.
“Được thôi.” Vệ Mẫn thôi cưỡng cầu, “Chọn thế nào là tự do của cậu.”
Rừng núi yên ắng, ánh mắt cậu tĩnh lặng lại dịu dàng, nội tâm Ôn Từ chợt như dậy cơn sóng thần,
Đến lúc gió yên biển lặng, căn phòng kính ẩn dưới biển sâu xuất hiện một vết nứt, có người lặng lẽ ngồi một góc trong phòng.
Cô đang đợi cơn sóng thần tiếp theo, đó là tiếng còi của tự do.
Đường xuống núi vắng vẻ và yên lặng.
Vệ Mẫn lái xe không nhanh lắm, Ôn Từ không níu lấy quần áo cậu nữa, ánh đèn hai bên đường khi tỏ khi mờ, cô hít một hơi dài.
Hơi thở của cây cối trong rừng ngào ngạt.
“Toàn là bụi.” Bỗng Vệ Mẫn nói.
Cô hừ một tiếng, đưa tay gạt mở kính chắn gió, theo tiếng gió hét lên: “Cảm ơn.”
“Cái gì?”
“Tớ nói——” Ôn Từ nhích lại gần bên vai cậu, thanh âm vang vọng trong mũ bảo hiểm: “Hôm nay, cảm ơn cậu!”
Dường như cậu vẫn chưa nghe rõ: “Cậu nói gì? Nói to chút.”
“TỚ NÓI!!!” Ôn Từ lại gạt kính chắn gió ra, gió tạt mờ mắt, cô nghiêng đầu hét lớn, như thể đem cả uất ức trong lòng hét ra, “HÔM! NAY! CẢM! ƠN! CẬU!”
“Ồ, không có chi.” Vừa dứt lời, cậu đột ngột tăng nhanh tốc độ, Ôn Từ sợ hãi hét toáng lên, cũng không để ý nhiều nữa, ôm chặt lấy eo cậu, “A a a——!”
Xe máy gầm rú, gió lớn thét gào.
Tiếng cười sảng khoái của thiếu niên vang dội núi rừng.
Giống như cỗ xe bí ngô của Lọ Lem sẽ biến mất sau mười hai giờ, Ôn Từ cũng trở lại nhân gian trước khi Liễu Huệ tan tầm.
Xe máy dừng ở đầu ngõ, Ôn Từ bị đèn xe rọi thẳng vào mắt, cô nghiêng đầu đi, trả lại mũ bảo hiểm: “Hôm nay cảm ơn cậu.”
“Nói mấy lần rồi?” Tóc Vệ Mẫn bị mũ bảo hiểm đè xẹp, cậu dùng tay tùy tiện vuốt ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn.
Ôn Từ thành thật đáp: “Bốn lần.”
Cậu giống như bị nghẹn, gãi mày nói: “Không có chi không có chi không có chi không có chi.”
“Cảm ơn.” Ôn Từ vội giải thích trước khi cậu mở miệng: “Trên đường cậu đã nói một lần không có chi rồi, thế là hòa.”
Lời thoại ấu trĩ, hành vi cũng ấu trĩ nốt.
Vệ Mẫn bị chọc cười: “Được, cậu quyết định.”
Ôn Từ: “Vậy tớ về đây.”
“Cần…… Đưa cậu đến trạm xe buýt nhé?”
Cảm xúc trên mặt Ôn Từ nháy mắt sụp đổ: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Nụ cười trên gương mặt cậu càng thêm sâu: “Bái bai.”
Hai người đứng tại chỗ, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Ôn Từ quay đầu muốn đi, không đến hai bước, chợt nghe thấy tiếng cậu gọi sau lưng.
“Ôn Từ.”
Bọn họ quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên cô nghiêm túc như vậy, tim Ôn Từ đập hẫng một nhịp, cô quay đầu lại hỏi: “Sao nào?”
Vệ Mẫn đứng trong bóng đêm, cào tóc bù xù cả lên, y như tàn vân cuối trời, không có hình dạng.
Dường như cậu cũng nhận ra điểm này, lại cào tóc rồi mới mở lời: “Có lẽ tớ không đủ lập trường để nói điều này, nhưng tớ thấy nếu như cậu muốn, ít nhất hãy chứng minh với những người khác rằng cậu có thể đạt được, thế mới có tư cách nói không muốn.”
Ôn Từ ngẩn ra, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Biết rồi.”
……
Sau cùng Ôn Từ vẫn tham gia cuộc thi sáng tác, không chỉ vì muốn chứng minh gì đó, mà còn vì ở thời điểm này, cô vẫn chưa có quyền tự do lựa chọn.
Vòng sơ khảo tổ chức ở thành phố bên cạnh, Ôn Viễn Chi xin nghỉ đi theo suốt quá trình, rời khỏi trường thi, Ôn Từ không quá lo lắng về việc tiến vào vòng bán kết.
Hai tuần sau công bố kết quả, danh sách đoạt giải thưởng được gửi trực tiếp về Phòng Giáo vụ của các trường đại học, nhưng có Ôn Viễn Chi ở đây, Ôn Từ biết điểm số của mình sớm hơn những người khác.
Hạng mười.
Cuộc thi này có đến hàng nghìn người đăng ký tham gia, tổng cộng có 131 học sinh lọt vào vòng bán kết, cả An Thành chỉ có cô và một nữ sinh bên trường Trung học số Ba vào vòng bán kết.
Cũng xem là tin tốt, trước cổng trường Trung học số Tám treo biểu ngữ—— Chúc mừng bạn Ôn Từ lớp Xã hội A1 đoạt hạng mười vòng sơ khảo “Tinh Văn Cup”.
Ôn Từ đến trường sớm thấy biển ngữ to như vậy, không dám nán lại một giây, chạy một mạch đến tòa nhà giảng dạy.
“Chạy cái gì?” Bỗng đằng sau có người đuổi kịp, mùa hạ ở An Thành ngắn, mùa đông đến sớm, nam sinh vẫn mặc hai mảnh mỏng manh, áo khoác mở rộng, để lộ đồng phục cộc tay bên trong.
Ôn Từ vừa nhìn đã thấy lạnh, “Chạy gì đâu, lạnh.”
Vệ Mẫn liếc cô một cái, ánh mắt đó nói rõ “Cậu bọc thành vậy rồi còn lạnh”, mở miệng lại nói sang chuyện khác: “Chúc mừng nhé, tác giả lớn.”
“Cảm ơn.”
Lời cảm ơn này có thể nói là không tình không nguyện, Vệ Mẫn cười nhẹ: “Sao đoạt giải vẫn không vui thế?”
“Đây chỉ là vòng sơ khảo thôi, vốn dĩ chả mấy người biết tớ đi thi, giờ cả trường biết hết rồi, nếu đến lúc thi bán kết tớ sát vũ nhi quy[1], chắc hẳn mọi người đều sẽ tò mò cái người lớp Xã hội đã đoạt giải ở vòng sơ khảo, sao thi bán kết không có động tĩnh gì, chắc là không đoạt giải rồi, đến lúc đó mất mặt biết bao.”
[1] Nguyên văn “铩羽而归” – Gãy cánh quay về: trở về với tinh thần thấp sau thất bại hoặc không đạt được tham vọng của một người (thành ngữ)
“Cậu không tự tin vào bản thân vậy sao?”
“Tớ rất rõ bản thân có mấy cân mấy lượng.”
“Khoảng 90 cân, không quá 95.”
[2] 1kg ở Trung = 0,5kg ở Việt.
“Hả?”
“Cậu mấy cân mấy lượng.”
“……” Ôn Từ tưởng mình nghe nhầm, nhìn cậu không nói gì.
“Nhìn tớ làm gì, nhìn đường.” Vệ Mẫn cao hơn cô hai bậc: “Lần trước bế cậu đến phòng y tế, cảm thấy là con số này, đúng không? ”
“Không biết.” Lâu rồi Ôn Từ chưa cân thử.
Cậu chuyển hướng, nằm bò ra lan can, ánh mắt đổ dồn vào bộ đồ ba mảnh được vũ trang đầy đủ của cô: “May mà lúc ấy là mùa hè.”
“……” Ôn Từ siết chặt nắm đấm.
Vệ Mẫn không nhịn được cười, chuộc tội bảo: “Thi bán kết cố lên, tác giả lớn.”
“Có thể tớ không phải tác giả lớn, tớ cũng không định làm nhà văn.”
“Vậy sau này cậu muốn làm gì?” Vệ Mẫn lại nói thêm: “Thực tế chút, đừng có cá rồi gió gì đó, làm không nổi.”
Ôn Từ: “Tớ không làm gió được, nhưng cậu từng làm cá mà nhỉ?”
“Được, tớ đi nói với người khác cậu tàng trữ ảnh khỏa thân của tớ.”
“Cậu——”
“Ném ảnh khỏa thân của tớ chưa?” Đột nhiên cậu chuyển đề tài.
“Ném rồi.” Thật ra vẫn chưa, hôm đó về đến nhà, Ôn Từ lấy tấm ảnh kẹp trong sách đó ra, do dự hồi lâu vẫn kẹp lại.
“Ném thật hả?” Giọng điệu cậu tiếc nuối: “Chậc.”
Ôn Từ không muốn nói nhảm về đề tài này thêm, vượt qua cậu mấy bước, thoáng cái đã chạy mất dạng, Vệ Mẫn nhìn dáng vẻ như mèo của cô, một mình vui vẻ nửa ngày.
Bảng biểu ngữ khiến Ôn Từ rất được chú ý, cũng mang đến không ít áp lực.
Một tuần trước thi bán kết, nhà tổ chức “Tinh Văn Cup” tổ chức tập huấn, Ôn Từ không đi cùng Ôn Viễn Chi, mà đến Hán Thành cùng nữ sinh trường Trung học số Ba.
Khác với kỳ đánh giá dài đằng đẵng ở vòng đầu, thi bán kết sau ba ngày thành tích đã được công bố, hôm đó cũng là lễ trao giải cho những người chiến thắng.
Như Liễu Huệ mong muốn, Ôn Từ giành được giải nhất, mang bằng khen và cúp về An Thành.
Đương nhiên Liễu Huệ rất vui vẻ, buổi tối đích thân xuống bếp nấu một bàn thức ăn, Ôn Viễn Chi mở chai rượu Tạng[3] của mình, Ôn Từ ngồi xuống bàn, lâu rồi không còn thấy ấm ức và khó chịu. Dường như việc cô đoạt giải, thực sự là một điều đáng vui mừng.
Trên bàn ăn, Liễu Huệ nhấc ly rượu lên, “Chúc mừng Tiểu Từ đi thi đạt được kết quả tốt.”
Ôn Từ cũng nâng cốc đầy nước cam lên, ý cười còn chưa chạm đáy mắt, Liễu Huệ lại nói: “Năm nay điểm thưởng giải nhất ở trường các anh vẫn là 8 điểm sao? ”
Ôn Từ ngẩn ra.
Ôn Viễn Chi gật đầu: “Ngành khác là 8 điểm, nếu xét tuyển các ngành liên quan đến tiếng Trung, khả năng được cộng 10 điểm, quy định này mới ra năm nay, trước mắt vẫn chưa ổn định.”
Hai vợ chồng tự nhiên trò chuyện về triển vọng của chuyên ngành tiếng Trung ở Đại học Sư phạm, giống như những lần trước đây, Ôn Từ ngồi ở đây, lại như không ở đây.
Trên bàn ăn phân biệt rõ ràng, cô từ từ đặt ly xuống, im lặng ăn cơm.
Hóa ra, điều đáng mừng không phải đoạt giải.
Đúng lúc này Ôn Từ bỗng nhớ tới Vệ Mẫn.
Cậu đã biết cô đoạt giải chưa? Cậu sẽ nói những gì?
Chúc mừng cô đoạt giải hay là chúc mừng cô thi đại học được cộng điểm?
Cô lại nghĩ tới Lâm Hiệu, nghĩ tới Trịnh Ích Hải, nghĩ tới các bạn khác, có lẽ với họ thi đại học được thêm điểm còn vui hơn là giành được giải thưởng.
Giống như trong mắt Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi, quan trọng không phải là giải nhất, mà là những thứ thiết thực giải nhất có thể mang lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]