Chương trước
Chương sau
Vệ Mẫn đỏ mặt rồi.

Rất nhanh, tai cũng đỏ lên, ngay cả cổ cũng phủ một lớp hồng nhạt.

Điều này khiến Ôn Từ rất bất ngờ, cô từng thấy dáng vẻ ung dung, bất cần, thậm chí là cố tình ra vẻ xấu xa và kiêu ngạo của cậu, nhưng đây vẫn là lần đầu thấy cậu thế này.

Đây là xấu hổ hả?

Bởi vì tò mò, cô không để ý đến phép xã giao, ánh mắt cứ rơi trên gương mặt cậu suốt, Vệ Mẫn như chịu không nổi nữa, duỗi tay che mắt cô lại: “Nhìn gì?”

Khoảng cách gần hơn với cái ngày ở thuỷ cung, ngón tay thon dài, khớp xương hằn rõ, trên đốt ngón tay có rất nhiều vết tích của năm tháng.

Những đường vân lộn xộn trong lòng bàn tay, được phủ một lớp chai mỏng.

Có lẽ ý thức được khoảng cách hơi gần, cậu vội rút tay về, “Đừng nhìn.”

“Tớ cũng chưa thấy gì.” Ôn Từ tự thanh minh cho mình, rồi lại nhỏ giọng bảo: “Mà nên nhìn cũng nhìn rồi……”

Cậu đột ngột quay đầu lại, hai mắt hơi mở to.

Ôn Từ thấy dáng vẻ này của cậu quá là buồn cười, lại giáng một đòn khác: “Em gái tớ còn chụp rất nhiều ảnh của cậu nữa.”

“Tớ cũng giữ một tấm.” Vẻ mặt cô vô hại nói thêm.

Vệ Mẫn ngẩn một lúc, như thể không ngờ đến, đôi môi mím thành một đường thẳng, “Lúc trước tớ thực sự hiểu lầm cậu rồi.”

“Cái gì?”

“Thì ra cậu cũng là người sẽ tàng trữ ảnh khỏa thân của bạn học nam.”

Lần này đến lượt Ôn Từ mở to hai mắt, con ngươi sáng ngời trong veo, viết rõ vẻ không thể tin được: “Tàng trữ ảnh khỏa thân gì chứ, cậu đừng nói linh tinh.”

“Nửa trần cũng là khỏa thân.” Vệ Mẫn nắm chặt cổ tay cô, “Tớ thực sự không ngờ đến đấy.”

Bàn về khẩu chiến, Ôn Từ chắc chắn không phải đối thủ của cậu, thẹn quá hóa giận nói: “Quay về tớ ném ảnh đi ngay!”

“Ồ.” Lặng một lúc, cậu chợt ra vẻ đăm chiêu hỏi: “Đẹp không?”



“…………” Ôn Từ loạng choạng đứng dậy, không tiếp lời cậu.

“Không phải nói nên nhìn đều nhìn rồi sao?”

Ôn Từ thực sự đã hiểu cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình rồi, cô nghiến răng nói: “Tớ không nhìn, cái gì cũng không nhìn!”

“Vậy à.” Giọng cậu có vẻ đáng tiếc.

Ôn Từ âm thầm tăng tốc độ, lúc gần đến cổng trường, Vệ Mẫn đột nhiên vượt qua cô ra trước một bước.

Đến lúc cô ra ngoài, Vệ Mẫn đã đứng ở chỗ khuất tầm nhìn với phòng bảo vệ, Ôn Từ dừng cách đó không xa: “Tớ đi trước đây.”

Cậu gật đầu, không nói nhiều.

Ôn Từ đi đến trạm xe đợi xe, trong khoảng thời gian im lặng, cảm giác áp lực tột cùng đã biến mất trong cuộc tranh cãi không tính là cãi vã giữa cô và Vệ Mẫn lại lần nữa nghẹn ứ trong lòng.

Cô đút hai tay vào túi áo, không ngừng bóp tấm thẻ dự thi bên trong, có lúc bị góc nhọn của nếp gấp chọc vào tay cũng không để ý.

Xe buýt đến rồi đi, Ôn Từ không hề lên xe, sự bướng bỉnh và cố chấp ẩn trong xương cốt đang chộn rộn tại giờ phút này.

Cô muốn chạy trốn.

Chạy đi thật xa, giống như người trong ký ức.

Chạy đi.

Chạy đi.

Chạy đi.

Dường như có người đang thì thầm bên tai, có ma lực dụ hoặc, Ôn Từ hít sâu một hơi, vừa quay người đã sững sờ tại chỗ.

Vệ Mẫn đang ung dung đứng trong ánh chiều hôm, bả vai dựa vào biển quảng cáo ở trạm xe, rũ mắt nhìn cô, “Đi đâu?”

Ôn Từ không dám nhìn cậu, cúi đầu xuống, không tự tin nói: “Về nhà.”

Tiếp đó là một sự trầm lặng kéo dài.

“Bỏ đi.” Bỗng cậu nói.

Ôn Từ ngẩng đầu nhìn cậu, đang muốn hỏi bỏ cái gì, cậu đã đến gần: “Đưa cậu đến một nơi.”

“Gì——” Cô còn chưa kịp hỏi hết, Vệ Mẫn đã không báo trước kéo cô chạy về phía trước, tiếng gió rít bên tai.

“Chạy nhanh lên, cẩn thận người khác nhìn thấy, ngày mai đi học lại truyền tin đồn về bọn mình.”

Ôn Từ không thể không tăng tốc, nhưng cậu tay dài chân dài, cô không khỏi tốn chút sức, chạy được nửa đường, Ôn Từ hất tay cậu ra: “Đợi…… đợi chút.”

Hô hấp của Vệ Mẫn không thay đổi mấy, nhìn cô khom người, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, khuỵu gối đứng trước mặt cô: “Vẫn ổn chứ?”

Ngực cô phập phồng lên xuống, xua tay nói không sao: “Đi thôi.”

Cô cũng không hỏi đi đâu, Vệ Mẫn nhìn mặt cô chăm chú mấy giây, cười nhẹ: “Không sợ tớ bán cậu đi à?”

“Cậu sẽ sao?” Ánh mắt Ôn Từ nghiêm túc.



Thế mà cậu lại rút lui trước, “Không dám.”

Ôn Từ cùng cậu đi xuyên qua dòng người náo nhiệt, tiến vào một con hẻm yên tĩnh, rẽ qua mấy khúc ngoặt, tầm nhìn trước mắt sáng sủa rộng rãi, có một tiệm sửa xe.

Trước cửa có một khoảng trống, có mấy chiếc xe máy đậu ở đấy.

“Đứng đây đợi tớ.” Một mình Vệ Mẫn đi vào cửa tiệm, đứng ở xa, không nghe thấy tiếng người, một lúc sau, cậu cầm một chùm chìa khóa bước ra, quay đầu hô to vào trong: “Là chiếc màu đen ở cửa hả?”

Một giọng nói từ trong nhà vọng ra: “Chiếc đó đấy, mày chú ý chút, cẩn thận kẻo cảnh sát giao thông tóm.”

“Yên tâm.” Cậu bước xuống bậc tam cấp, đưa mũ bảo hiểm treo trên tay lái đến trước mặt Ôn Từ, “Không phải cậu muốn làm một ngọn gió sao?”

Cậu giơ tay đội mũ bảo hiểm lên đầu Ôn Từ, vách trong mềm mại áp sát vào tai, Ôn Từ thấy môi cậu đóng mở: “Chuyện này có hơi khó, mình không thể thực hiện được.”

“Chuyện này chắc phải đợi tớ chết mới thực hiện được.” Ôn Từ ồm giọng bảo.

“……” Vệ Mẫn sửng sốt hai giây, bỗng giơ tay vỗ lên mũ bảo hiểm, kính bảo hộ che ánh mắt của Ôn Từ lại: “Tào lao gì đấy.”

Ôn Từ bị giọng điệu nghiêm túc và cứng rắn của cậu dọa sợ, khẽ rụt cổ lại, không nói nhảm nữa.

Vệ Mẫn lấy mũ bảo hiểm ở xe bên cạnh, sải đôi chân dài ngồi lên xe máy, một chân chống đất, đôi mắt đen láy mang chút ý cười: “Lên xe, đưa cậu đi hóng gió.”

Tim Ôn Từ run một cái, như bị cái gì đó đâm trúng.

Cô dè dặt cẩn thận ngồi lên, giữ cho tay không chạm vào cậu, nhất thời mất thăng bằng, cái đầu đội mũ bảo hiểm đập bộp vào vai cậu.

“Xin lỗi.” Ôn Từ hoảng hốt xin lỗi, cũng không để ý nhiều nữa, luống cuống ngồi thẳng người: “Được rồi, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Vệ Mẫn khởi động xe.

Tiếng brừm brừm văng vẳng bên tai, xe máy băng qua phố lớn ngõ nhỏ với vận tốc đều đều, ngọn gió chiều lướt qua mu bàn tay, mang theo chút mát mẻ.

Vệ Mẫn lái nhanh ra khỏi nội thành, tốc độ xe cũng tăng lên, gió thổi ào ào, cây cối và ánh đèn hai bên đường như những chiếc bóng mờ ảo.

Cuộc đời Ôn Từ ít khi được trải nghiệm cảm giác mạo hiểm như này, tim nhảy lên tận cổ họng, hai tay nắm khung xe vô thức di chuyển đến eo cậu.

Do quá mức căng thẳng, cô không nhận thấy cơ thể nam sinh cứng đờ trong giây lát.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, bên tai chỉ còn lại tiếng gió.

Càng đi xa, tầm nhìn càng bao la, An Thành nằm trên một ngọn đồi, không có núi cao cũng không có đồng bằng, thành phố nằm ở giữa nơi trập trùng.

Những dãy núi thấp bé trùng điệp.

Một đường chạy như bay, cây xanh đèn đường ruộng lúa, mọi thứ đều bị bỏ lại phía sau, trước mặt chỉ có thiếu niên trầm lặng và làn gió thét gào.

Trái tim của Ôn Từ dần dần mở rộng.

Cô nhắm mắt lại, tiếng gió to hơn.

Vệ Mẫn gần như đi hết một vòng quanh An Thành, khi tốc độ xe chậm lại, tiếng gió cũng lặng theo, trời đã tối.

Ánh đèn neon lập lòe trong đêm, ánh sao rực rỡ treo cao.



Chân tay Ôn Từ nhũn cả ra, mũ bảo hiểm đụng vào sau đầu cậu, hai vật cứng chạm vào nhau, kêu bộp bộp.

“Sao thế?” Cậu đội mũ bảo hiểm quay lại nhìn.

“Không sao.”

Xe máy chạy chầm chậm trên đường núi, sau cùng Vệ Mẫn đỗ xe gần một chòi nghỉ mát, đứng ở đây có thể nhìn thấy hơn nửa An Thành.

Ôn Từ và cậu kề vai đứng cạnh nhau, trong mắt là những luồng ánh sáng ngang dọc đan xen, như ánh sao rơi xuống trần thế, tỏa sáng rực rỡ.

Cảnh đêm tĩnh lặng, tiếng chuông trong rừng sâu chợt xa chợt gần.

Có lẽ do bầu không khí, hoặc do cô nóng lòng muốn tìm người tâm sự, Ôn Từ đã phá vỡ sự im lặng lúc tối này: “Tớ có một người chị họ——”

Ngay lúc cô vừa mở lời, Vệ Mẫn liền quay đầu nhìn sang, Ôn Từ không nhìn cậu, tự mình nói chuyện: “Chị ấy là con cả trong nhà tớ, đáng lẽ phải rất được cưng chiều, nhưng vì bà tớ trọng nam khinh nữ, nên bác gái cả tớ rất khắt khe với chị ấy, gia giáo đặc biệt nghiêm, chị ấy gần như không có thời gian để vui chơi, chỉ cần đi thi không lấy được hạng nhất, thì sẽ bị mắng bị đánh, thi đại học xong, chị họ tớ đến Bắc Kinh, nhưng bác gái cả vẫn chưa thấy đủ, muốn chị ấy thi lên nghiên cứu sinh, còn nghĩ đến việc đưa chị ấy đi du học, mạ càng nhiều vàng càng tốt, năm tớ bốn tuổi, chị họ theo ý bác gái cả ra nước ngoài, nhưng không ai trong nhà ngờ được, chị ấy đi chưa đến một năm thì không có tin tức nữa, mãi đến hôm nay, nhà tớ vẫn không có tin tức của chị ấy.”

Thế giới rộng lớn, một người nhỏ bé biết bao.

Vệ Mẫn không hỏi gì thêm, chỉ yên lặng chờ cô nói tiếp.

“Chắc là bố mẹ tớ sợ bóng sợ gió, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng yêu cầu cao gì ở tớ cả, nhưng tớ không có quyền tự do lựa chọn, họ sợ tớ đi quá xa, giống chị họ tớ biến mất không thấy đâu, nên đặt tớ dưới mí mắt thì họ mới yên tâm, từ tiểu học đến cấp hai đều học ở trường thuộc đơn vị của bố tớ, ở trường dù là chủ nhiệm lớp hay thầy cô nào cũng quen bố tớ cả, lên cấp ba, vất vả lắm tớ mới thi qua, lão Trịnh lại là bạn đại học của bố tớ. ” Ôn Từ tự giễu cười một tiếng: “Có lẽ lên đại học, bố tớ còn là giáo viên chuyên ngành của tớ nữa.”

Mỗi một bước trong cuộc đời cô, đều được đánh dấu trước, không hề có sự bỡ ngỡ hay bất ngờ.

Giống như một cái đầm lầy, không gợn sóng gió, dù đá có rơi vào, cũng chỉ có thể bị nhấn chìm.

“Tớ là người, không phải đồ vật, họ không thể muốn đặt đâu thì đặt đó.” Ôn Từ nghĩ đến những lần từng đấu tranh vô ích, mọi cố gắng làm ra đều vỡ vụn bởi hai ba câu của bố mẹ, trong lòng vừa bất lực lại uất ức.

Cô nén nước mắt, nói khẽ không nghe được: “Tớ cũng muốn được tự do lựa chọn cách sống.”

Nước mắt rơi lúc nào, Ôn Từ đều quên rồi.

Chỉ nhớ được xúc cảm đầu ngón tay lau nhẹ trên má, Vệ Mẫn cả buổi không hé tiếng nào đứng trước mặt cô, hai tay ôm lấy mặt cô rồi lau nước mắt cho cô.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều quên mất liệu hành động như vậy có vượt qua ranh giới mối quan hệ hiện tại hay không.

Cô cần tâm sự, đúng lúc cậu lại là người lắng nghe, an ủi chỉ là mục đính kèm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.