Hai mươi tám tháng Chạp.
Một trận tuyết lớn đột nhiên đổ xuống Bắc Kinh, trên đường hầu như chẳng có ai, ngay cả xe buýt cũng khó lòng đón được.
Hàn Chinh lội tuyết đi mười dặm, giày vải thấm nước ướt sũng, đôi chân được ủ ấm cả đêm lại nứt da vừa ngứa vừa đau, khi đứng trước nhà Diên Phúc Hải thì cả khuôn mặt tê cứng, hai chân cũng không tuân theo sự điều khiển của anh nữa.
Nhưng hôm nay lại có thu hoạch bất ngờ, Mèo Con ngồi nghịch tuyết một mình trước cửa tòa nhà.
Anh lén lút đi quanh sân, từ xa nghe thấy bảo vệ cầm loa huy động mọi người trong khu tập thể ra quét tuyết.
Một kẻ đạo đức giả luôn cố tạo dựng hình ảnh "hiền lành" trước mặt người khác như Diên Phúc Hải gặp tình huống này tất nhiên phải giả bộ đến cùng, xung phong đi quét đại lộ Tây Môn cách xa nhà mình nhất.
Trước khi đi, hắn tươi cười đeo chìa khóa nhà lên cổ Mèo Con rồi dặn dò: "Thư Vũ, bác Hai đi quét tuyết ở xa, cháu chơi một mình nhé, lạnh thì lấy chìa khóa mở cửa vào nhà xem TV, được không?"
Mỗi nhà được phân công quét tuyết một khu, bác gái phụ trách quét sân trước tòa nhà thấy Mèo Con ngồi ngây ra như phỗng thì ôn hòa nói, "Thư Vũ đừng sợ, bác Hai là người tốt làm việc tốt, cháu cần gì cứ đến tìm dì nhé."
Sau đó bà nói với Diên Phúc Hải: "Thầy Diên yên tâm, tụi tôi sẽ trông cháu cho anh."
"Ầy, chỉ tiện tay quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3721535/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.