Chương trước
Chương sau
Từ đó trở đi, mỗi ngày Hàn Chinh đem theo mấy cái bánh mì ngọt đi sớm về trễ, lén lút nấp bên cửa sổ nhà Diên Phúc Hải, hễ hắn ngược đãi Mèo Con thì lập tức lấy điện thoại ra chụp. May mà trong kỳ nghỉ trường học chẳng có ai, nếu không anh đã bị người khác tưởng là ăn trộm rồi báo cảnh sát bắt đi.

Gã súc sinh này rất ít khi ra ngoài, cũng chẳng bao giờ dẫn Mèo Con đi đâu, chỉ thích ở nhà đùa bỡn thú cưng hình người của mình.

Mèo Con có phòng ngủ riêng, nhưng có được vào đó ngủ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Diên Phúc Hải.

Có ngày Mèo Con lỡ tay làm đổ ly nước, gã súc sinh lập tức ra lệnh cho cậu ngủ trong chuồng chó cạnh sofa. Ban đêm ngay cả chăn cũng không cho, bé ngốc đành kéo hai chiếc khăn sofa đắp lên người.

Kết quả sáng hôm sau bị Diên Phúc Hải bắt gặp, mắng cậu là chó giữ nhà không xứng đắp khăn, tay đấm chân đá Mèo Con ngái ngủ một trận.

Lúc ăn càng kỳ quái hơn, không cho cậu ngồi ở bàn mà để chén inox dưới đất, chờ Diên Phúc Hải vùi đầu ăn cơm, Mèo Con rón rén bò sát tường tới lấy chén của mình rồi lùa cơm vào miệng nhanh như chớp.

Sao phải nhanh à? Bởi vì lâu lâu đầu óc Diên Phúc Hải chập mạch, trong tay có gì thì đánh cậu bằng cái đó.

Cục giấy, đũa, bánh bao, dép lê đều có.

Bị đánh đau cũng không sao, chủ yếu là ăn không đủ no nên rất đói.

Khi Hàn Chinh xem lại ảnh chụp trong album, anh có cảm giác như mình cùng chịu đòn với Mèo Con qua cửa sổ, da thịt không đau nhưng tim lại đau đến mức ngạt thở.

Điều khiến Hàn Chinh bất ngờ nhất là quá trình chửi mắng đánh đập này còn xen lẫn một màn kịch.

Mỗi trưa Diên Phúc Hải đều bắt Mèo Con ăn mặc sạch sẽ tươm tất ngồi đánh đàn piano trong phòng khách.

Hàn Chinh không hiểu thể loại nhạc cao cấp này, nhưng anh có thể nhìn thấy vẻ say mê hiện ra trên khuôn mặt vô hồn của Mèo Con khi tiếp xúc với piano, thậm chí cậu quên cả vết thương đau đớn trên người, vô thức lắc lư theo điệu nhạc.

Nhớ lại đám "nòng nọc" trước đây Mèo Con vẽ, giờ Hàn Chinh mới hiểu có lẽ cậu thích piano.

Quay video xong, Diên Phúc Hải biên tập trên điện thoại, sau khi Hàn Chinh quan sát một hồi thì lanh trí mở app video ngắn của mình ra tìm kiếm những người ở gần đây, chỉ chốc lát sau đã tìm được Mèo Con.

Tài khoản tên là "Bé sao nhỏ mê đàn", phần giới thiệu ghi: Thiếu niên mắc bệnh tự kỷ mê đàn piano.

Buổi tối về khách sạn, Hàn Chinh xem thật kỹ "Bé sao nhỏ mê đánh đàn", có rất nhiều video chơi đàn piano của Mèo Con suốt mấy năm nay.

Hàn Chinh quả thực rất thích những video đầu tiên, âm thầm lưu lại mấy cái.

Ai mà không thích Mèo Con có cặp má phính chứ?

Video lúc cậu còn bé không sắc nét lắm nhưng vẫn thấy được nụ cười luôn nở trên môi Mèo Con.

Camera lia qua lia lại, quay đàn, quay người, quay lọ hoa trên bàn hoặc khung hình trên tường.

Thỉnh thoảng trong video vang lên tiếng cười, có lẽ cha mẹ cậu thấy con mình tiến bộ nên không giấu được niềm vui.

Mấy video sau quay ở nhà Diên Phúc Hải, Mèo Con vẫn đàn rất hay, nhưng lúc nào cậu cũng mặc áo tay dài và quần dài, Hàn Chinh đoán Mèo Con bắt đầu trải qua cuộc sống địa ngục từ lúc đó.

Hàn Chinh nhấc chân ra khỏi chậu nước nóng rồi lau khô, bôi thuốc chống nứt nẻ lên tay chân, sau đó đeo găng tay và mang tất vào.

Nhà nghỉ 50 tệ một đêm khá tồi tàn, muốn máy sưởi phải trả thêm phí. Anh không nỡ tốn tiền nên dùng túi chườm nóng, đầu gối sưng vù được chườm nóng một lúc lâu mới dễ chịu hơn.

Nỗi khổ này chẳng là gì so với Mèo Con cả......

Anh trầm ngâm suy nghĩ, ngoài chụp lén làm bằng chứng thì mình còn phải làm gì để giải quyết dứt điểm gã súc sinh kia rồi quang minh chính đại dẫn Mèo Con về nhà đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.