Vì hạnh phúc của con mình, Lưu Hùng đành phải đánh bạo đến đồn công an huyện nhờ người quen "chạy chọt". Hai gói Phù Dung Vương đều đem tặng, cuối cùng cũng lấy được thông tin mà Hàn Chinh cần, Mèo Con có hộ khẩu ở một trường học tại Bắc Kinh.
"Cha Lưu, con đi đây." Hàn Chinh cất kỹ tờ giấy ghi địa chỉ rồi ôm hờ Lưu Hùng, "Cha giữ sức khỏe nhé, khi nào tìm được người con sẽ dẫn về thăm cha."
Đối với đàn ông thô kệch như anh, bày tỏ tình cảm chẳng khác nào lấy mạng, tựa như mấy chục năm sống trước đó đều là công cốc.
Hàn Chinh đi xong, Lưu Hùng trốn sau cửa lau nước mắt một lúc lâu.
Con ông lớn lên tử tế, cao to vạm vỡ, có thể làm việc, biết chịu trách nhiệm, đây chính là mục đích duy nhất của ông khi mở mái ấm năm đó.
Khóc xong ông lục tìm khăn tay trong túi, mu bàn tay vô tình đụng phải một xấp giấy dày, sống mũi cay xè, nước mắt vừa ngừng chảy lại trào ra.
"Thằng quỷ này...... Bộ kiếm tiền dễ lắm à, sao cho mình nhiều thế......"
Bắc Kinh thật quá xa quá rộng.
Sau mấy chuyến xe đò, xe lửa, xe buýt, rốt cuộc Hàn Chinh cũng đến được chỗ ghi trên giấy, nhưng nơi này đã trở thành trường đại học dành cho người cao tuổi Bắc Kinh, giờ đang là kỳ nghỉ đông nên sân trường không một bóng người.
Đợi mãi mới thấy hai bảo vệ đi ngang qua, anh tới hỏi thăm mới biết thì ra mười năm trước trường đã dời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3720064/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.