Mèo Con tên Diên Thư Vũ, bác cậu tên Diên Phúc Hải.
Đây là tất cả manh mối Hàn Chinh có được cho đến thời điểm này.
Nhưng dựa vào mối quan hệ của một tài xế xe tải, muốn tìm người khắp cả nước quả thực khó như lên trời.
Sau khi suy nghĩ kỹ, anh quyết định ra bến mua vé xe về căn cứ của mình – Mái ấm Hướng Dương.
Xe buýt đường dài hệt như con bò già kiệt sức, bên ngoài rỉ sét tróc sơn, bên trong bẩn thỉu hôi hám.
Nó chạy rì rì trên đường ngoại ô, gặp người chở người gặp vịt chở vịt, nông sản và phân bón cũng không từ chối, hễ ôm cua thì lại phát ra tiếng lạch cạch như thể sau khi vượt qua đoạn giảm tốc kế tiếp sẽ rã thành từng mảnh.
Ngày xưa anh ngồi trên chiếc xe cà tàng này xông pha vào đời, mười mấy năm dãi nắng dầm mưa vẫn không hề than khổ than mệt. Anh tự nhủ sau khi đạt được thành tựu sẽ không bao giờ quay về cô nhi viện, tựa như chỉ cần quên đi chỗ đó thì mình không phải là kẻ bị bỏ rơi nữa.
Ngày xưa chịu thiệt thòi, vấp phải trắc trở vẫn có thể cắn răng chịu đựng, còn bây giờ thì sao? Khi anh lâm vào tình cảnh bất lực nhất trong đời, nhìn lại mới biết cô nhi viện là chỗ dựa duy nhất của mình.
Hàng chữ trên cánh cổng sắt đã gần phai hết, mái ấm Hướng Dương biến thành khu ổ chuột, nhìn không giống trại tế bần mà giống chỗ bán trẻ em hơn.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3719672/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.