Mèo Con rời đi như mang theo toàn bộ sức lực và tinh thần của Hàn Chinh.
Mấy ngày ngồi trong phòng giam anh mất ăn mất ngủ, lâu lâu nhắm mắt một lát lại nghe thấy tiếng Mèo Con khóc lóc kêu cứu, khi tỉnh lại chỉ còn nỗi nhớ cồn cào ngày đêm.
Khi ra khỏi trại tạm giam, mặt anh hốc hác, râu ria xồm xoàm, chưa đến ba mươi mà nhìn cứ như ông chú dãi dầu sương gió, lôi thôi bệ rạc.
Hàn Chinh thẫn thờ đi trên đường, định về nhà tắm rửa ngủ một giấc, nhưng khi đẩy cửa ra, đập vào mắt là cảnh tượng hoang tàn của ngôi nhà sạch sẽ ấm cúng.
Bàn trà mới 70% bị gãy chân, sofa mới 80% loang lổ nước canh, TV mới 85% cũng sút ra khỏi tường, lơ lửng xiêu vẹo.
Mấy món ăn thường ngày kia anh đã học với đầu bếp rất lâu, dầu văng đầy tay đầy mặt, khó khăn lắm mới làm được một "bữa tiệc thịnh soạn", tiếc là mới ăn mấy miếng đã bị phá ngang.
Giờ chúng nằm la liệt trên sàn, mốc meo mọc lông, ngay cả bát đĩa Mèo Con tỉ mỉ chọn lựa cũng vỡ vụn.
Chuyện xảy ra vừa đột ngột vừa hỗn loạn, rất nhiều cảm xúc trước đây chưa kịp cảm nhận giờ phút này bị phóng đại lên vô số lần.
Hàn Chinh chết lặng suốt ba ngày qua rốt cuộc sụp đổ, anh dựa vào khung cửa, chậm chạp ngồi xuống rồi ôm mặt khóc nức nở.
Sau khi khóc xong, chút sức lực còn lại của Hàn Chinh cũng bị nước mắt cuốn đi mất.
Anh lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3718717/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.