Nếu trước đây có người hỏi bé ngốc thích gì thì cậu sẽ cười khúc khích rồi đếm ngón tay liệt kê một loạt đồ ăn thức uống và "Hàn Chinh" vĩnh hằng bất biến.
Khi hỏi ghét gì thì cậu sẽ ngoẹo đầu băn khoăn, không có!
Mỗi ngày đều hết sức vui vẻ, hoàn toàn không biết ghét là gì.
Nhưng hôm nay, vào giờ phút này, "ghét" được cụ thể hóa thành tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng pháo đì đùng sau cửa và ánh đèn flash chói mắt.
Mèo Con buộc lòng phải đặt đũa xuống rồi đứng dậy trốn sau lưng Hàn Chinh, dè dặt nhìn trứng chiên trên bàn ăn cách đó không xa, chỉ mong cảnh tượng náo nhiệt trước mắt sớm kết thúc để mình còn ăn trứng gà béo ngậy.
Một người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc bước ra khỏi đám đông, đầu tiên là đặt mấy hộp quà giữa phòng khách, sau đó tươi cười nắm tay Hàn Chinh rồi luôn miệng cảm ơn.
Cảm ơn anh lấy việc giúp người làm vui, cảm ơn anh tốt bụng vị tha, cảm ơn anh chứa chấp một người đáng thương, cảm ơn anh cứu giúp một gia đình đau khổ.
Đám nhà báo quyết không bỏ lỡ những bức ảnh đặc sắc, chụp cận cảnh ba người có mặt tại đây.
Bên trái là Hàn Chinh bị nắm tay đỏ bừng, bên phải là người đàn ông trung niên tươi cười để lộ dấu chân chim ở đuôi mắt, phía trước là Hàn Chinh nhếch môi, sau lưng là khuôn mặt bối rối của Mèo Con.
Sau khi bắt tay chụp ảnh đã đời, người đàn ông trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3715949/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.