Chương trước
Chương sau
Nếu trước đây có người hỏi bé ngốc thích gì thì cậu sẽ cười khúc khích rồi đếm ngón tay liệt kê một loạt đồ ăn thức uống và "Hàn Chinh" vĩnh hằng bất biến.

Khi hỏi ghét gì thì cậu sẽ ngoẹo đầu băn khoăn, không có!

Mỗi ngày đều hết sức vui vẻ, hoàn toàn không biết ghét là gì.

Nhưng hôm nay, vào giờ phút này, "ghét" được cụ thể hóa thành tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng pháo đì đùng sau cửa và ánh đèn flash chói mắt.

Mèo Con buộc lòng phải đặt đũa xuống rồi đứng dậy trốn sau lưng Hàn Chinh, dè dặt nhìn trứng chiên trên bàn ăn cách đó không xa, chỉ mong cảnh tượng náo nhiệt trước mắt sớm kết thúc để mình còn ăn trứng gà béo ngậy.

Một người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc bước ra khỏi đám đông, đầu tiên là đặt mấy hộp quà giữa phòng khách, sau đó tươi cười nắm tay Hàn Chinh rồi luôn miệng cảm ơn.

Cảm ơn anh lấy việc giúp người làm vui, cảm ơn anh tốt bụng vị tha, cảm ơn anh chứa chấp một người đáng thương, cảm ơn anh cứu giúp một gia đình đau khổ.

Đám nhà báo quyết không bỏ lỡ những bức ảnh đặc sắc, chụp cận cảnh ba người có mặt tại đây.

Bên trái là Hàn Chinh bị nắm tay đỏ bừng, bên phải là người đàn ông trung niên tươi cười để lộ dấu chân chim ở đuôi mắt, phía trước là Hàn Chinh nhếch môi, sau lưng là khuôn mặt bối rối của Mèo Con.

Sau khi bắt tay chụp ảnh đã đời, người đàn ông trung niên bắt đầu khóc lóc kể lể thân thế bi thảm của bé ngốc và công lao ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lớn của mình.

Giờ Hàn Chinh mới biết người đàn ông trước mắt tên Diên Phúc Hải, Mèo Con cũng không phải đồ ngốc mà là một người mắc chứng tự kỷ.

Từ bé Mèo Con đã bộc lộ năng khiếu âm nhạc nên cha mẹ ra sức bồi dưỡng cậu học đàn piano, còn đạt được một vài thành tựu và xuất hiện trên rất nhiều sân khấu.

Nhưng số phận nghiệt ngã không buông tha cho Mèo Con, mấy năm sau cha mẹ cậu đột ngột qua đời, bác Hai ly dị sống một mình trở thành người giám hộ của cậu.

Hai bác cháu sống nương tựa lẫn nhau, ngày tháng êm đềm trôi qua, cho đến một ngày nọ, Mèo Con thừa dịp bác Hai lơ đễnh chạy ra khỏi nhà......

"Thư Vũ, Diên Thư Vũ, bác Hai tới đón cháu về đây!" Diên Phúc Hải tha thiết gọi cậu.

À...... Mèo Con của anh là người nổi tiếng.

Mọi ánh mắt và ống kính trong nhà lập tức đổ dồn vào Diên Thư Vũ, lâu ngày gặp lại mà sao chẳng bồi hồi xúc động gì hết vậy?

Nhưng tình huống không đi theo mong đợi của mọi người.

Tiếng gọi kia hệt như một lời nguyền làm Mèo Con run bắn, cậu chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa thấy khuôn mặt cười ra nếp nhăn kia thì bịt tai lại rồi hét toáng lên.

Mọi người đều giật nảy mình, nhìn nhau không biết nên xử lý thanh niên phát điên trước mắt thế nào, Diên Phúc Hải lo lắng đi tới mấy bước, kết quả Mèo Con thấy hắn tới gần thì rúc đầu vào ngực Hàn Chinh hoảng loạn cầu cứu, "Em sẽ ngoan, đừng đánh, đừng đánh Mèo mà, Hàn Chinh, cứu em với......"

Hàn Chinh ôm chặt người vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng cậu trấn an.

Vô tình quay đầu nhìn Diên Phúc Hải, anh phát hiện nụ cười giả tạo của người kia đã tắt ngấm, trong mắt không giấu được vẻ lạnh lùng căm ghét.

Anh chợt nhớ lại trước đây Mèo Con từng nhắc đến "bác" mấy lần, rất có thể là bác Hai này.

"Anh đã làm gì cậu ấy?" Hàn Chinh hỏi.

Thú cưng của mình nhận hai chủ khiến Diên Phúc Hải hết sức tức giận, hắn gằn giọng: "Hễ bị kích thích thì thằng bé này lại la hét ầm ĩ hay thậm chí là tự hại mình, phiền anh trả lại nó cho tôi, tôi sẽ dẫn nó đến bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh để chữa."

"Anh từng đánh cậu ấy đúng không?" Hàn Chinh không chịu buông tay, "Vì thấy anh nên cậu ấy mới như vậy!"

"Hàn tiên sinh!" Diên Phúc Hải lạnh lùng nói: "Thư Vũ không giống người bình thường, nó hoang tưởng mình bị hại nên mới nói nhảm vậy thôi."

Dứt lời hắn nắm cánh tay Mèo Con.

Sau khi bé ngốc đang hoảng loạn bị Diên Phúc Hải túm lấy thì vừa giãy giụa vừa gào khóc, "Hàn Chinh, cứu em, mau cứu Mèo Con đi, ông xã......"

"Buông ra!" Thấy Mèo Con đầm đìa nước mắt, Hàn Chinh đâu còn lý trí để nói chuyện, anh quát lên: "Mẹ kiếp tôi bảo anh buông ra cơ mà!"

Anh giơ tay đấm vào mặt Diên Phúc Hải.

Ngàn dặm tìm người thân biến thành xung đột bạo lực, đám phóng viên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đầu tiên là tranh thủ chụp vài tấm, sau đó mới báo cảnh sát.

Công an tới nơi thấy không ít phóng viên, thế là đưa ba người về đồn theo quy trình, sau khi thẩm vấn từng người thì xác định Hàn Chinh là bên có lỗi, Diên Phúc Hải không chịu hòa giải mà luôn mồm đe dọa nếu không xử lý nghiêm thì hắn sẽ kiện tới cùng.

Việc này cứ thế biến thành ẩu đả đánh nhau, Hàn Chinh bị phạt tù ba ngày.

Anh không được gặp Mèo Con lần cuối mà chỉ nghe thấy tiếng khóc thê lương xa dần qua song sắt, cuối cùng biến mất chẳng còn gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.