Kể từ hôm Thịnh đưa tôi về nhà, tôi liền nằm mệt mỏi đờ người ra chiếc giường nhỏ của mình, cái lưng nhức mỏi, cái đầu tê tê. Tôi đánh một giấc ngủ đến tận sáng hôm sau, đã vậy còn mơ đến cậu bạn Thịnh khi đi dạy kèm tôi, trong mơ nó cầm xấp bài tập lí dí bé Thư đấy.
Cay, thật sự rất cay nhưng mà cũng khoái.
Ánh sáng chiếu xuống khắp cả mặt đường, luồn gió se lạnh thổi tạt qua tựa như muốn nói rằng: "Đồ không có bồ ôm, lạnh chết mày đi, ta thổi, ta thổi".
Hôm nay tôi không đi xe, vì chiếc xe đạp điện hư mất rồi, lại hư bình đấy. Đang đi thì tôi nghe thấy tiếng kèn bất chợt từ sau lưng, chiếc mỏ hỗn không thể kìm được bèn thốt lên:
"Cái đếch gì thế?". Tôi thầm chửi vừa đủ để bản thân nghe.
"Tao, Thịnh Thịnh". Nó chạy kè kè bên tôi, miệng huýt sáo như muốn đấm cho.
Tôi nheo mắt nhìn nó một cách khinh bỉ, khẽ nói:
"Đi xe mà chạy chậm thế? Vision cơ, không đi nhanh thì mấy chú công an lại cho cái biên bản."
"Giờ này không có đâu trễ rồi, qua chốt rồi". Thịnh ngửa đầu ngáp ngắn ngáp dài rồi gật đầu đáp.
Tôi cười méo xệch, đột nhiên nó ngừng xe, mở cóp xe lấy đâu ra một cái mũ bảo hiểm màu trắng kèm kính phi công đội lên đầu tôi, mặt tôi lúc này nheo lại, mắt nheo, miệng méo, ánh mắt khinh bỉ nhìn Thịnh. Nó lại bật cười, ánh mắt có bảy phần bất lực, ba phần bất an, Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-dao-chanh-chua/3354760/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.