"...Xong rồi anh mơ
Một sáng em ngồi đan móc đan móc đan
Anh ngồi xem đá tan đá tan
Xem thời gian nó trôi nó chan
Vào trong
Cà phê
Đang hòa tan khẽ trong cái can
Có phải hai đứa đang rất an lành
Trong bức tranh của anh không nàng?..."
Tiếng bài hát vang trong loa bluetooth mà tôi mang theo để vừa nghe vừa học.
Tôi không biết từ nãy đến giờ nghe được gì, chỉ biết là Thịnh trông đẹp trai quá. Chắc là nắng tăng dame đẹp trai hả?
Aaaa, tỉnh lại đi, người ta thường hay nói 'nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa' chắc chắn là như vậy.
Thịnh nhìn tôi, có vẻ hiểu nãy giờ tôi không chú tâm, nó đưa tay chỉ vào câu nó vừa giảng, hỏi tôi:
"Câu này mày làm thế nào?"
Tôi ngớ người chợt tỉnh, thôi xong. Từ nãy đến giờ nghe được gì nhỉ, tôi gãi gãi gáy đầu gượng gạo đáp:
"Nãy..nãy giờ tao..tao thấy mày rất đẹp hihi rất đẹp"
"Tập trung nghe đi, không thì tao về đó". Thịnh kí đầu tôi, dù vậy hình như Thịnh cười tôi, nụ cười rất tự nhiên, rất thiếu nữ, rất đẹp, tuyệt vời.
Uhhh tôi thầm ngưỡng mộ.
Sau thời gian mươi phút, Thịnh lấy ra một tờ đề gồm mười câu y như khi nãy. Nhưng vấn đề ở đây không phải là khoanh đáp án mà là giải thích từng câu. Tôi tự tin với sức ghi nhớ của mình mà.
Khi tôi và Quốc Thịnh tiếp tục làm bài tập đợt hai, từ phía cửa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-dao-chanh-chua/3354447/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.