Chương trước
Chương sau
Thị Y Thần không biết liệu có phải kiếp trước cô đã tạo nghiệp chướng gì không mà kiếp này lại phải chịu báo ứng như thế.
Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, thực sự muốn khóc mà không ranước mắt, vốn chỉ định gọi giúp anh xe cấp cứu mà thôi, nhưng lại bị bác sỹ hiểu nhầm là người nhà, sống chết kéo cô đến bệnh viện cùng.
Vừa xuống khỏi xe cấp cứu, mới hít thở được một chút, cô lại bị một y tákéo đi nộp viện phí. Cô run run rút thẻ tín dụng ra. Lúc kí tên vào tờhóa đơn nộp tiền, cô cảm thấy ruột đau như cắt, tự dưng vô cớ mất trắnghơn ba ngàn tệ vào tiền đặt cọc viện phí. Đáng lẽ phải thu về hơn bangàn, giờ không những không thu được tiền, mà ngược lại còn phải bù thêm ba ngàn cho người ta khám bệnh.
Thanh toán xong, gửi anh lại cho bệnh viện, thực ra như vậy là cô có thể đi về được rồi, nhưng bác sỹlại nói với cô, đêm nay là đêm quan trọng, phải theo dõi cẩn thận, yêucầu cô ở lại trông nom anh. Lại đụng phải xui xẻo rồi, có ai khổ như cônữa không?
Giường trong bệnh viện có giá hệt như vàng ròng vậy.Khu tiếp đón bệnh nhân rõ ràng rất rộng rãi, giờ bị hết chiếc giường này đến chiếc giường kia chiếm chỗ, dọc hai bên hành lang cũng bày la liệtgiường bệnh. Với tình hình này, Lục Thần Hòa cũng chỉ được sắp xếp nằmngoài hành lang mà thôi. Sự thật chứng minh, bệnh nhân ở đây đông nhưtrẩy hội. Nói theo lời các bác sỹ, bọn họ vẫn còn may mắn chán. Do thờitiết quá nóng bức, gần đây số người đổ bệnh cần nằm viện đặc biệt nhiều, giường bệnh đã kín hết từ lâu, có được một chiếc giường ở ngoài hànhlang đã khá lắm rồi. Nhưng Thị Y Thần lại không nghĩ vậy, bởi hậu quảtrực tiếp nhất là cô cũng phải ngủ ngoài hành lang cùng với anh.
Cô nhìn chằm chằm Lục Thần Hòa đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, hằnhọc lên tiếng, “Còn dám nói tôi chanh chua? Có người phụ nữ nào chanhchua mà tốt bụng như tôi không? Có người phụ nữ nào chanh chua mà trượng nghĩa như tôi không? Nhìn thấy chưa? Anh vừa được kéo ra khỏi xe cấpcứu, tôi đã bị lôi đi đóng viện phí. Cái gì mà đòi nợ chuyên nghiệp? Đây là bệnh viện, nơi chữa bệnh cứu người, nhưng cũng có gì ngoại lệ đâu,không có tiền người ta có cho anh nằm thoải mái ở đây như thế này không? Anh nằm ngoài hành lang, tôi cũng đen đủi phải nằm cùng trông nom anh.Nếu không có người phụ nữ chanh chua nhưng tư tưởng cao cả như tôi đây,thì anh đã ngoẻo từ lâu rồi. Anh nghe cho rõ đây, ba ngàn tệ, anh phảitrả tiền lãi suất cho cái váy đó là 6%, còn phí dịch vụ của cô đây làmột trăm đô la Mỹ một giờ. Anh mà dám quỵt, tôi nhất định sẽ giết chếtanh! Hừ!”.
Khuôn mặt Lục Thần Hòa tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền,không hề nghe thấy gì hết, yếu ớt như miếng thịt nằm trên thớt chờ bịthái vậy.
Đột nhiên, người phụ nữ trung niên nằm ở giường bêncạnh liên tục ho từng cơn, người nhà của mấy bệnh nhân xung quanh bắtđầu xì xầm bàn tán.
“Haizzz, nhìn hai cô cậu ấy cãi nhau kìa, cậu thanh niên đã ốm đến bất tỉnh nhân sự rồi, vậy mà vợ cậu ấy còn kì kèotính toán tiền lãi của ba ngàn tệ.”
“Thì đó! Nhìn cậu ấy xem, mặt mũi hốc hác vàng vọt, tóc tai bù xù, cô ta làm vợ cũng nhẫn tâm quá mà.”
“Chẳng trách chồng cô ta chửi cô ta là chanh chua, theo tôi anh chồng thành ra như thế này bảy tám phần là do bị vợ ngược đãi, nhìn tình hình chắc bịhành hạ đến mức phải nhập viện.”
“Hôm nay là Thất tịch, chắc ngày lễ không được như mong muốn, nên tìm chỗ xả giận đây mà.”
Thị Y Thần vô tình nghe được mấy câu, lửa giận sắp sửa bốc cháy ngùn ngụt.Cô đứng phắt dậy, đôi mắt giận dữ quét qua toàn bộ giường bệnh trên hành lang. Mấy giường bệnh xung quanh phút chốc im lặng như tờ, những ngườivừa xì xào nói xấu sau lưng cô giờ đều cúi gằm mặt giả như đang bận rộnviệc gì đó.
Lúc này, một cô y tá đẩy chiếc xe thuốc tới rồi gọi,“Lục Thần Hòa? Ai là Lục Thần Hòa? Người nhà của Lục Thần Hòa có ở đâykhông? Người nhà của Lục Thần Hòa đâu rồi?” Cô y tá gọi liên tiếp mấycâu vẫn không có ai lên tiếng, đành tìm từng cái tên được ghi trên bệnhán treo đầu giường. Tìm được đến giường của Lục Thần Hòa, thấy Thị YThần đang đứng đó, cô ta liền tỏ vẻ bực bội, “Cô là vợ của Lục Thần Hòaphải không? Vừa rồi tôi gọi khản cả cổ, sao cô không lên tiếng?”.
“Tôi không phải vợ anh ta”, Thị Y Thần trừng mắt, ánh nhìn ngập tràn vẻ khóhiểu. Cái gì mà người nhà, cô và anh bắn bảy tầm đại bác cũng chẳng cóchút quan hệ gì, cớ sao phải lên tiếng?
Những người xung quanh lại được một hồi xôn xao.
Cô y tá cũng trợn mắt, “Người là do cô đưa đến bệnh viện có phải không?”.
“Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi, giúp bạn trai cô lật người lại một chút, nhân tiện cởi luôn quần dài của anh ấy ra.”
Cô vừa định lên tiếng giải thích cô cũng không phải là bạn gái, lại ngheđược câu “cởi quần dài của anh ta ra”, bèn trợn tròn mắt, kinh hãi hỏi:“Cái gì?”.
“Cái gì mà cái gì, phải tiêm thuốc hạ sốt cho anh ấyngay bây giờ. Nếu không hạ được sốt, coi như vứt não đi”, cô y tá lắcđầu, cảm thấy thương cảm cho người đàn ông đang nằm trên giường kia.Thật sự cô ta chưa từng gặp qua cô bạn gái nào chậm chạp đến vậy.
Giờ phút này, Thị Y Thần quả thực muốn chết quách cho rồi. Ông trời để côđụng phải gã đàn ông này là muốn nhìn xem cô đâm đầu vào chỗ chết nhưthế nào sao?
Y Thần nghiến răng, quyết định mặc kệ hết thảy. Cô lật người Lục Thần Hòa sang trái, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Cô y tá giục: “Nhanh cởi quần ra”.
Y Thần lại nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới giơ tay ra kéo thắt lưngtrên quần anh. Nhưng cái móc của dây lưng như có thù hằn gì với cô vậy,cô dùng hết sức cũng không sao mở ra được, thậm chí gấp đến mức có chútthô bạo. Cơ thể Lục Thần Hòa bị cô kéo đến mức cứ lắc lư trái phải liêntục.
Người đàn ông là người nhà của bệnh nhân bên cạnh không nhìn nổi nữa, phải lên tiếng, “Này, cô gái, khóa thắt lưng không mở như vậyđâu, chỗ cong cong trên mặt là nút ấn, cô phải ấn xuống đó. Bạn trai côđã ốm đến mức này, cô cứ lôi lôi kéo kéo như thế thì chưa kịp tiêm, cậuấy đã xong đời rồi”.
Dưới ánh mắt khinh thường của đám người xung quanh, Y Thần làm theo lời của người đàn ông kia, ấn vào cái nút congcong đó, dây lưng kêu tách một tiếng rồi nhẹ nhàng bật ra. Y Thần hậnđến ngứa răng, dùng hết sức lột quần dài và quần lót của anh ra khôngchút khách khí. Phút chốc, làn da trắng bóc như tuyết tựa như một tiasáng với cường độ mạnh rọi thẳng vào mắt cô, nhức nhối đến mức làm mặtcô đỏ bừng lên, Y Thần vội vàng quay đi chỗ khác.
“Người bị tiêm là anh ấy chứ có phải là cô đâu, cô sợ gì chứ?” Cô y tá lên tiếng.
Trong lòng cô đang không ngừng kêu gào. Con mắt nào của cô ta nhìn ra là cô đang sợ chứ? Làm ơn đi! Rõ ràng là đang xấu hổ!
Cô y tá mặt không chút biểu cảm điều chỉnh mực thuốc trong ống tiêm, rồitiêm thẳng vào mông Lục Thần Hòa vừa nhanh vừa chuẩn xác, mấy giây saumới nói “Được rồi” và đẩy chiếc xe đi.
Cô cúi gằm mặt, qua loakéo quần của Lục Thần Hòa lên, sau đó nhanh chóng đắp chăn cho anh. Ngồi trước giường bệnh, trái tim cô điên cuồng đập loạn một cách thiếu kiểmsoát. Đúng là tạo nghiệp chướng! Đôi tay mảnh mai này của cô là dùng đểthiết kế, vậy mà hôm nay lại cởi quần của đàn ông, cô phải đi rửa taymới được.
Nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, cô cứ thết thất thần ngồi đó.
Hai mắt anh khép chặt, cánh tay cắm kim truyền, bình dịch treo ở trên đangnhỏ từng giọt từng giọt, bờ môi ẩm ướt nay khô khốc xám nhợt, cả ngườitrông vô cùng tiều tụy. Anh cứ trầm mặc, yên tĩnh ngủ không nói một lờinhư thế này, trông cũng không đến nỗi đáng ghét lắm, thậm chí còn khiếnngười khác cảm thấy đáng thương.
Đây là lần thứ ba gặp anh, tụcngữ có câu quá tam ba bận. Trong ấn tượng của cô, anh là một người đànông mạnh mẽ, đẹp trai, đặc biệt là khuôn mặt vô cùng tuấn tú kia, chỉcần gặp qua một lần sẽ khiến người khác khó quên. Vậy mà lần này gặplại, trông anh đã gầy rộc đi, râu ria lởm chởm, người không ra người,quỷ không ra quỷ. Chẳng nhẽ do cú sốc bị hủy hôn mà một người đẹp traiphong độ lại suy sụp đến mức này? Nếu đúng là như vậy, thì người đàn ông này đối với cô Đường cũng coi như nặng tình. Mặc dù ngoài miệng cô luôn gọi anh là gay, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, kỳ thựcbất luận có nhìn thế nào, cả người anh cũng không có điểm nào giống vớingười làm nghề dịch vụ, ngược lại ở anh luôn toát lên vẻ quý tộc và sang trọng. Đặc biệt là cái dáng vẻ gày gò, cằm đầy râu của anh lúc nàykhiến cô không ngừng liên tưởng đến bộ phim Bá tước hút máu Dracula.
Nếu như cô và anh không gặp nhau trong tình huống đó, không trải qua mộtđêm như vậy, có lẽ cô đã không chán ghét con người anh. Đã làm người, ai cũng có lòng thương hại. Càng nhìn càng thấy anh trông đáng thương, tâm lí bài xích trước đây cũng dần tan bớt, ngược lại còn tăng thêm vàiphần đồng cảm. Cô vô thức kéo lại mép chăn cho anh, gục đầu xuốnggiường, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lục Thần Hòa mê mệt cả đêm giờnày bị tiếng ồn ào đánh thức. Nhiệt độ cơ thể anh đã hạ đi nhiều, khôngcòn khó chịu như tối qua nữa, anh khẽ giơ cánh tay tê cứng lạnh ngắtlên, muốn sờ vào trán, khi ánh mắt lướt qua mu bàn tay có dính băng dính cùng ít băng gạc trắng muốt, anh mới ý thức được khung cảnh ồn ào xungquanh. Hành lang dài hun hút, trần nhà trắng tinh, tường sơn màu vàngchanh, chiếc giường một và hơn nữa là mấy cô y tá mặc áo blouse trắng đi qua đi lại trên hành lang. Đến lúc này, anh cũng đã nhận ra bản thânđang ở chỗ nào.
Sao anh lại ở trong bệnh viện? Anh chỉ còn nhớđược tối qua vì một bộ váy cưới, anh đã cãi vã với cô nàng lần trước.Anh khẽ nhích người, giường bệnh được kê la liệt khắp hành lang dàithẳng tắp, xung quanh là tiếng người ồn ào.
Người nhà của mấybệnh nhân thấy anh tỉnh lại liền cười nói, “Anh tỉnh rồi sao? Bạn gáianh mặc dù tính tình có chút kì quái, nhưng đêm qua cũng may mà có côấy. Khi nào khỏe lại, hãy đền cho cô ấy một lễ Thất tịch khác nhé”.
Bạn gái? Đầu óc Lục Thần Hòa có chút mơ hồ. Lúc này, tiếng chuông điệnthoại kì lạ đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Mẹ bạn gọi điện thoại đến kìa! Bà gọi bạn về nhà ăn cơm! Mau mau nghe điện thoại! Mẹ bạn gọi điện thoại đến kìa! Bà gọi bạn về nhà ăn cơm! Mau mau nghe điện thoại!
Nhạc chuông kì lạ không ngừng réo rắt, vang khắp khu điều trị.
“Điện thoại của bạn gái anh đang kêu kìa”, người bên cạnh lên tiếng.
Đối với hai chữ “bạn gái” này, Lục Thần Hòa vẫn hoàn toàn mù mịt. Điệnthoại của bạn gái? Đường Di – người vốn được coi là bạn gái anh, cũngchưa từng cài đặt thứ nhạc trẻ con thế này.
Mẹ bạn gọi điện thoại đến kìa! Bà gọi bạn về nhà ăn cơm! Mau mau nghe điện thoại! Mẹ bạn gọiđiện thoại đến kìa! Bà gọi bạn về nhà ăn cơm! Mau mau nghe điện thoại! – tiếng chuông điện thoại lại réo không ngừng.
Lục Thần Hòa cảm nhận được tiếng chuông xa lạ này đang ở rất gần anh.
Người nhà bệnh nhân giường bên thấy anh đơ ra như vậy bèn có lòng tốt, thòtay cầm chiếc di động đang để trên tủ đầu giường đưa cho anh.
Một chiếc di động siêu mỏng kiểu dáng mới nhất được bọc bên trong chiếc vỏốp gắn mấy viên đá sáng lấp lánh, phía trên còn được móc thêm chú thỏnhỏ xinh mặc đăng ten trông rất đáng yêu, kích thước của chú thỏ gần tobằng cả chiếc điện thoại rồi.
Lục Thần Hòa đành vuốt màn hình nhận máy, nhưng cổ họng khô rát, ngay cả một tiếng “A lô” cũng không bật ra được.
“Nhà đầu chết tiệt kia, tối qua con lại chết ở đâu rồi? Cả đêm không về nhà? Lần này là đứa bạn dở hơi nào của con kết hôn, rồi kéo nhau đi điêncuồng? Hay lại chuẩn bị lôi cái lí do hẹn hò lễ Thất tịch ra với mẹ, mẹcó mù mới đi tin mày con ạ! Sao không chịu lên tiếng hả? Giả chết à? Mẹnói cho mà biết, lần xem mặt cuối tuần này, con còn dám giả chết với mẹ, thì cẩn thận về đây mẹ lột da. Này? Thị Y Thần, Thị Y Thần, mẹ đang nói chuyện với con đấy, có nghe hay không hả?”
“Xin lỗi bác, cô ấykhông có ở đây”, Lục Thần Hòa nhẹ nhàng hắng giọng mấy tiếng, miễn cưỡng lắm cổ họng mới phát ra được âm thanh.
Đầu bên kia chợt im bặt,nhưng chỉ mấy giây sau giọng nói sắc bén chói tai ban nãy lại truyềnđến: “Cậu là ai? Tại sao điện thoại của con gái tôi lại ở trong taycậu?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.