Thị Y Thần không biết liệu có phải kiếp trước cô đã tạo nghiệp chướng gì không mà kiếp này lại phải chịu báo ứng như thế.
Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, thực sự muốn khóc mà không ranước mắt, vốn chỉ định gọi giúp anh xe cấp cứu mà thôi, nhưng lại bị bác sỹ hiểu nhầm là người nhà, sống chết kéo cô đến bệnh viện cùng.
Vừa xuống khỏi xe cấp cứu, mới hít thở được một chút, cô lại bị một y tákéo đi nộp viện phí. Cô run run rút thẻ tín dụng ra. Lúc kí tên vào tờhóa đơn nộp tiền, cô cảm thấy ruột đau như cắt, tự dưng vô cớ mất trắnghơn ba ngàn tệ vào tiền đặt cọc viện phí. Đáng lẽ phải thu về hơn bangàn, giờ không những không thu được tiền, mà ngược lại còn phải bù thêm ba ngàn cho người ta khám bệnh.
Thanh toán xong, gửi anh lại cho bệnh viện, thực ra như vậy là cô có thể đi về được rồi, nhưng bác sỹlại nói với cô, đêm nay là đêm quan trọng, phải theo dõi cẩn thận, yêucầu cô ở lại trông nom anh. Lại đụng phải xui xẻo rồi, có ai khổ như cônữa không?
Giường trong bệnh viện có giá hệt như vàng ròng vậy.Khu tiếp đón bệnh nhân rõ ràng rất rộng rãi, giờ bị hết chiếc giường này đến chiếc giường kia chiếm chỗ, dọc hai bên hành lang cũng bày la liệtgiường bệnh. Với tình hình này, Lục Thần Hòa cũng chỉ được sắp xếp nằmngoài hành lang mà thôi. Sự thật chứng minh, bệnh nhân ở đây đông nhưtrẩy hội. Nói theo lời các bác sỹ, bọn họ vẫn còn may mắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-giay-gap-go-mot-doi-ben-nhau/86818/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.