“Khu Hà Kê?” Cô nhìnđịa chỉ được ghi trên tờ giấy, không phải cách trung tâm thành phố hơixa, mà là quá xa. Lưu Sa Sa dùng từ “hơi xa” để hình dung quả thực quánhẹ nhàng, chỉ cần lái xe về phía Nam thêm hai mươi phút nữa là đã tớithành phố M rồi. Bây giờ đã sáu rưỡi, nếu để Lưu Sa Sa và Vương ManhManh đi đến chỗ xa như vậy giao hàng, chỉ e đến nửa đêm hai người họ mới về đến nhà. Đối với hai cô gái mong manh như cánh hoa thế kia mà nói,quả thực quá nguy hiểm. Cho nên, thân là bà chủ, cô không xuống địa ngục thì còn ai xuống đây?
“Váy cưới đâu? Đưa chị, để chị đem qua đó. Hôm nay bận bịu cả ngày rồi, nếu chút nữa không còn việc gì thì về nhàsớm chút đi”, cô đem tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại nhét vàotúi xách.
Lưu Sa Sa vừa nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, như vừatrút được gánh nặng vậy, cô ấy hoan hỉ nói, “Em đã gói lại cẩn thận rồi, em sẽ lập tức mang ra xe cho chị”.
Cô khẽ gật đầu, thu dọn một chút đồ đạc trên bàn rồi cầm túi rời đi.
Lúc chuẩn bị đi, Lưu Sa Sa còn vẫy tay với cô, “Thất tịch vui vẻ”.
Thất tịch, thì ra hôm nay là lễ Tình nhân. Ngày này năm ngoái, cô đang chìmđắm trong ngọt ngào ở nơi nào chứ. Năm nay lại một mình lẻ bóng. Cô lắcđầu, quyết định không nhớ lại bất kì chuyện gì có liên quan đến Cao Minh Dương nữa.
Dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, cô cài đặt lại camerahành trình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-giay-gap-go-mot-doi-ben-nhau/86817/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.