“Cháu cũng… không biết.”
“Trộm?”
“Đương nhiên không phải ạ…”
“Không phải trộm ư? Khoan đã, tối qua nó ở cùng với cậu?”
“Cháu nghĩ chắc là vậy…” Trí não của Lục Thần Hòa nhanh chóng hoạt động. Hiện tại anh đang ở trong bệnh viện, người cuối cùng anh nhìn thấy trước khi ngất đi là cô gái đó, chắc là cô đã đưa anh tới bệnh viện, còn chiếc di động này hẳn là của cô.
“Chàng trai, cậu họ gì tên gì? Nhà ở đâu? Số điện thoại của cậu là bao nhiêu? Cậu có quan hệ như thế nào với con gái tôi?”
“Cháu họ Lục, Lục…”, anh còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã bị giật mất.
“Ai cho anh nghe điện thoại của tôi hả?” Thị Y Thần hung dữ cướp lại di động.
Cô mới chỉ đi vào nhà vệ sinh một lát, vừa quay lại nhìn từ xa đã thấy Lục Thần Hòa đang cầm di động của mình nói chuyện, lòng thương hại vừa nảysinh được chút ít đối với anh tối hôm qua giờ này đã biến mất sạch sẽkhông vết tích, chỉ muốn giáng một búa cho anh chết luôn, “Anh có biếttự tiện động vào đồ của người khác là hành vi bất lịch sự không?”.
Không cho Lục Thần Hòa cơ hội giải thích, cô nhìn lướt qua điện thoại xem aigọi tới, vừa đọc được cái tên trên màn hình, suýt chút nữa cô cắn phảilưỡi. Chết thật rồi! Quả nhiên là mẫu thân đại nhân. Cô hung hăng trừngmắt với Lục Thần Hòa, cầm lấy điện thoại, vội vàng đi đến khu vực thangmáy, “Mẹ, con đây”.
Trong điện thoại, bà Thị khẽ hắng giọng hỏi, “Người đàn ông giọng khàn khàn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-giay-gap-go-mot-doi-ben-nhau/86819/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.