Chương trước
Chương sau
“Đi, đến căng tin thôi.” Đại Đầu đóng sách lại, nói với Tạ Lang.

“Đi,” Tạ Lang vỗ vai Sách Thiếu Ly, “Đi thôi, Thiếu Ly, nên đến căng tin trường ăn cơm tối rồi.”

“Ầy?” Sách Thiếu Ly ngẩng đầu lên, trên mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ, sau đó mới nhận ra đã hết tiết học rồi, “Vậy đi thôi.”

Trên đường đến nhà ăn.

Đại Đầu hỏi Tạ Lang: “Nếu Giáo viên chủ nhiệm thật sự muốn chuyển chỗ ngồi, cậu chọn ngồi cùng bàn với ai? Ngoại trừ mình.”

Tạ Lang ngạc nhiên liếc nhìn Đại Đầu, “Để mình nghĩ xem, ừ, mình vẫn chọn ngồi cùng bàn với con trai.”

“Cậu thì sao? Sách Thiếu Ly?” Đại Đầu không đánh giá câu trả lời của Tạ Lang, lại hỏi Sách Thiếu Ly.

“Mình?” Sách Thiếu Ly nghi ngờ hỏi.

“Ha ha, dù sao cũng là học bá, lúc bước đi cũng nghĩ đến học tập…” Tạ Lang cười nói. Anh hiểu khá rõ Thiếu Ly, vốn anh ấy không thích nói chuyện, lúc bước đi càng không tốn thời gian cho việc trò chuyện, chắc chắn đang suy nghĩ việc có liên quan đến học tập rồi.

“Mình? Ngồi cùng ai cũng được.” Sách Thiếu Ly thản nhiên nói.

“Ầy, cũng đúng, cậu thích học tập như vậy, cũng không cần bạn ngồi cùng bàn, có khi ngồi một mình càng tốt hơn.” Đại Đầu đưa ra đánh giá.

“Ừm, đề nghị này tốt đấy,” Sách Thiếu Ly nghiêm túc gật đầu, “Mình sẽ suy nghĩ một chút.”

“Ầy, cậu còn nghiêm túc hả? Đại Đầu chỉ đùa một chút thôi…” Tạ Lang bó tay với hình thức suy nghĩ của Sách Thiếu Ly.

“Ha ha, Sách Thiếu Ly, cậu quá cá tính rồi!” Đại Đầu giơ ngón tay cái lên.

“Mình cảm thấy đề nghị này rất tốt…” Sách Thiếu Ly hoàn toàn không biết điều đó có vấn đề gì.

Sau khi im lặng một lúc, Tạ Lang quyết định đổi đề tài, “Bây giờ chúng ta đến căng tin có muộn không?”

“Không muộn, đừng nóng vội, còn có thể không có đồ ăn sao?” Đại Đầu thuận miệng nói.

“Ầy, có lẽ giữa trưa hơi đông người một chút, về cơ bản học sinh ngoại trú đều không ăn ở căng tin trường vào sáng sớm và buổi chiều…” Tạ Lang do dự nói, “Mình vừa mới thấy Lộ Gia Hào đi ra ngoài ăn.”

“Đúng vậy, bên ngoài cũng có đồ ăn nhẹ, nhưng có lẽ không hợp vệ sinh, vì vậy mình vẫn ăn ở căng tin trường thôi, đảm bảo hơn.” Đại Đầu nói.

“Cũng đúng, thật sự được đảm bảo.” Sách Thiếu Ly lại đồng ý với điều này.

“Nếu ăn xong xảy ra vấn đề, trường học phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!” Đại Đầu nói.

Sách Thiếu Ly cảm thấy mình không bao giờ đoán được suy nghĩ của Đại Đầu, còn tưởng rằng anh ấy nói ăn cơm ở căng tin sạch sẽ vệ sinh hơn bên ngoài đấy…

“Không biết chiều hôm nay ăn gì, thật chờ mong…” Tạ Lang nói.

“Mình càng chờ mong hơn!” Đại Đầu hưng phấn xoa tay, “Nếu chiều nay cũng có bánh bao thì tốt…”

“Đúng vậy, nghe nói danh tiếng của nhà ăn Hoa Trung cũng ngang với danh tiếng trường ở thành phố này, không biết thực đơn có thể khiến người ta thèm ăn đến nhỏ dãi không!” Tạ Lang nói.

Sách Thiếu Ly đi bên phải Tạ Lang lại không tiếp tục tham gia bàn luận về nhà ăn, dù sao cũng đã ăn ở căng tin này một năm rồi, không giống học sinh mới như Tạ Lang và Đại Đầu lúc nào cũng tràn ngập cảm giác tò mò và mới mẻ với căng tin.

Ôi, không phải Sách Thiếu Ly đã học ở Hoa Trung được một năm rồi sao? Chắc chắn biết thực đơn rồi!” Đại Đầu nghĩ tới, thuận miệng nói.

“Ầy, mình cũng không nhớ kỹ, dù sao cũng đều cố định…” Sách Thiếu Ly nhìn ánh mắt chờ mong của Đại Đầu.

“Cũng đúng, sao cậu có thể nhớ được chứ?” Đại Đầu cũng không thất vọng, nói tiếp, “Nhanh đến căng tin đi, xem đồ ăn chiều hôm nay có giống như ngày hôm qua không…”

Lúc đi qua cửa kính của căng tin, Tạ Lang vô thức nhìn thoáng qua phía sau. Không phải một đám đông chen chúc, cũng may. Tạ Lang thở dài một hơi, anh cũng không muốn bị người ta vây xem, xấu hổ chết mất!

“Thật sự khác này!” Đại Đầu nhìn bữa ăn được đặt trong tủ tự phục vụ ở giữa, sợ hãi than thở.

“Rất nhiều món ăn: xíu mại, bánh bao, lòng nướng, bánh trứng gà… Còn có bánh quẩy?” Tạ Lang ngạc nhiên, nhiều lựa chọn như vậy, không biết tại sao còn có học sinh ngoại trú ăn ở bên ngoài?

“Thèm ăn đến nhỏ dãi luôn rồi!” Đại Đầu không nhịn được cơn thèm ăn.

“Các cậu có muốn ăn cháo không?” Sách Thiếu Ly hỏi.

“Còn có cháo? Trời ạ, quá hạnh phúc!” Đại Đầu chép miệng một cái.

“Muốn ăn cháo gì? Có cháo Bát Bảo, cháo thịt nạc trứng gà, cháo ngô…”

Sách Thiếu Ly còn chưa nói xong đã bị Tạ Lang cắt ngang, “Lặng lẽ hỏi một câu, có canh không?”

Thế là trong ánh mắt mong chờ của Tạ Lang, Sách Thiếu Ly thản nhiên gật đầu một cái, “Đương nhiên là có, có… Sao? Sao cậu lại chạy rồi hả?”

“Mình sợ bị người ta mua hết!” Sau khi nói xong câu này, Tạ Lang liền lao về cửa sổ mua cơm.

Sách Thiếu Ly lại nhìn về phía Đại Đầu, phát hiện Đại Đầu đã có đồ ăn rồi, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Thích nhất là bánh bao!”

Sách Thiếu Ly muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể cầm khay đi mua cơm, lắc đầu nói: “Quá điên cuồng…”

Vài phút sau, ba người đều ngồi ở địa điểm cũ ăn cơm. Hai người Đại Đầu và Tạ Lang liên tục nhai nuốt, còn Sách Thiếu Ly vẫn nhai kỹ nuốt chậm. Nhìn hai người ngồi đối diện ăn vui vẻ như thế khiến Sách Thiếu Ly đột nhiên nảy sinh ảo giác bọn họ chưa được ăn cơm ba ngày rồi…

“Cái này…” Dù lạnh lùng như Sách Thiếu Ly, sau khi nhìn thấy Đại Đầu mua năm phần canh, vẫn không giữ được vẻ bình tĩnh trước đó.

“Cái gì?” Đại Đầu đã hóa thân thành tín đồ ăn uống, “Cậu nói mấy phần canh này sao?”

“Ầy, đúng…” Sách Thiếu Ly trả lời.

“Mình có thể uống hết!” Sau khi nói xong, Đại Đầu không chút do dự cầm một bát canh lên, sau mấy giây ừng ực, vừa để bát xuống đã hết rồi!

“Ừm, hơi mặn.” Đại Đầu đánh giá.

“Ừng ực ừng ực…” Lại một bát nữa, Đại Đầu dùng tay lau miệng một cái, “Thả thêm chút hành thái sẽ tốt hơn!”

Đại Đầu nói xong lại không chút do dự cầm bát thứ ba, “Cũng khá được!”

Sách Thiếu Ly sợ ngây người. Tạ Lang lại không cảm thấy ngạc nhiên, anh thường xuyên ăn cơm với Đại Đầu, đã quen rồi…

“Tạ Lang, cậu không ngạc nhiên sao?” Sách Thiếu Ly hỏi.

“Ừm, quen là được rồi.” Tạ Lang cắn một cái bánh bao.

Trong lúc hai người nói chuyện, Đại Đầu đã uống hết năm bát canh, ợ một cái no nê, sau đó đôi mắt mơ hồ: “Canh này của trường thật sự khá được…”

“Ầy, Đại Đầu uống say rồi sao?” Sách Thiếu Ly khó hiểu hỏi, không phải là uống canh à, cũng không phải rượu.

“Cậu ấy thích uống canh,” Tạ Lang cúi đầu uống một ngụm canh, “Uống nhiều quá sẽ như vậy, chứ đầu óc rất tỉnh táo…”

Lại nhìn cơ thể lắc lư của Đại Đầu một cái, Sách Thiếu Ly gật đầu theo bản năng, dáng người này thật sự là ăn ra từng chút một…

Cuối cùng, Đại Đầu chính thức đánh giá căng tin Hoa Trung này: “Đầy thiện cảm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.