“Tiết sau là tự học?” Đại Đầu ngạc nhiên, chỉ bảng đen, “Vì sao sau giờ nghỉ lớn vẫn là tự học? Thời khóa biểu này chép sai rồi!”
Sách Thiếu Ly lại giải thích: “Điều này rất bình thường, thời gian tự học ở Hoa Trung khá nhiều, bởi vì sắp kiểm tra trình độ học tập nên cần nhiều thời gian chuẩn bị hơn.”
“Ừm.” Tạ Lang ngồi phía trước gật đầu.
“Ừm? Tình huống gì thế? Vì sao chiều nay không lên lớp chứ?” Đại Đầu vẫn không hiểu ra sao. Đại Đầu không quan tâm đến lời giải thích của Sách Thiếu Ly, theo anh ấy thì một ngày nên học tám tiết!
“Ầy, nói đơn giản, học sinh tiến vào Hoa Trung đều có sự tự chủ khá mạnh, một ngày gặp giáo viên từ sáng đến tối sẽ có khả năng gây ức chế lên sự nhiệt tình học tập của học sinh, vì vậy… Cứ vậy đó.” Lộ Gia Hào đi qua, đúng lúc nghe được, thế là giải thích cho Đại Đầu.
“Ầy, chẳng lẽ giáo viên Hoa Trung không cân nhắc đến học tra(*) như mình sao?” Đại Đầu suy nghĩ rồi tung ra câu này.
(*) Ý là người học không giỏi, học bá là người học rất giỏi.
“Ầy…” Tạ Lang không lên tiếng nữa.
Lộ Gia Hào lại rất phóng khoáng, vẫy tay, “Không sao, sau một tuần sẽ có thi tuần, sau khi có thành tích, giáo viên sẽ biết cậu là học tra…”
“Ầy.” Đại Đầu nghẹn lời, anh ấy chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, Lộ Gia Hào lại tưởng thật hả…
Lộ Gia Hào vừa nói xong, Tạ Lang liền cười ha ha, “Đại Đầu, không sao đâu, tuy cậu là học tra, nhưng còn có mình giúp cậu mà!”
“Ầy…” Đại Đầu không biết nên nói gì cho phải, bởi không biết thành tích của Tạ Lang tốt hơn anh ấy gấp bao nhiêu lần nữa. Đại Đầu nghĩ thầm, Tạ Lang đúng là bạn tốt, biết cho mình mặt mũi ở trước mặt người ngoài. Nhưng Lộ Gia Hào này cũng quá ngốc nghếch đi! Anh ấy đang khiếm tốn đó biết không? Ôi, thật sự là tên ngốc thuần 24K không cần thêm…
“Ha ha, mình đùa thôi, thành tích của Đại Đầu đủ để được chia đến lớp này, sao có thể là học tra được hả?” Lộ Gia Hào mỉm cười.
“Không có đâu, thành tích của mình chỉ bình thường thôi.” Đại Đầu xua tay, nghĩ thầm, trong lòng Lộ Gia Hào vẫn còn biết cân nhắc, câu nói này đã cho Đại Đầu rất nhiều mặt mũi.
“Ừm, ồ, Lộ Gia Hào, cậu đến đây có chuyện gì?” Tạ Lang hỏi, tuy mới quen biết mấy ngày, nhưng Lộ Gia Hào không giống người thích tham gia trò vui.
“À, mình nghe được một tin tức.” Vẻ mặt Lộ Gia Hào nghiêm túc hơn.
“Hả?” Tạ Lang hỏi, “Có liên quan đến vấn đề gì?”
“Mình nghe bạn cùng bàn bảo, cậu ấy nghe được người lớp khác nói có một người bạn học cũ nhờ người đó chuyển lời cho cậu ấy, rằng Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta muốn tiến hành điều chỉnh lớp chúng ta!” Lộ Gia Hào nói liền một mạch.
“Điều chỉnh cái gì?” Tạ Lang hỏi.
“Choáng, rốt cuộc là ai nói thế?” Đại Đầu hỏi ngay sau đó.
“Ầy, nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là phải điều chỉnh chỗ ngồi!” Lộ Gia Hào tạm thời không quan tâm đến vấn đề của Đại Đầu.
“Điều chỉnh chỗ ngồi?” Tạ Lang như có điều suy nghĩ, có phải bây giờ điều chỉnh chỗ ngồi hơi sớm quá không?
Chờ một chút, còn một vấn đề nữa, anh lập tức nói: “Chẳng lẽ không phải sắp xếp chỗ ngồi dựa theo xếp hạng thành tích sao?”
Không phải, có lớp học là như vậy, ví dụ như lớp một và lớp hai, còn Giáo viên chủ nhiệm của lớp ba chúng ta lại không làm như thế, điều này cũng là nghe người đó… nói.” Lộ Gia Hào nói tiếp.
“Ồ? Thật sao?” Tạ Lang thuận miệng nói một câu, xem ra Giáo viên chủ nhiệm lớp này thật sự khác biệt.
“Ôi, đừng vội, rốt cuộc là ai nói?” Đại Đầu nhìn chằm chằm Lộ Gia Hào.
“Cái đó, thật ra mình cũng không biết.” Lộ Gia Hào xấu hổ nói.
Đại Đầu im lặng.
“Đại Đầu, cậu quan tâm điều này làm gì? Cũng đâu có quan trọng!” Tạ Lang không hiểu vì sao Đại Đầu vừa vào Hoa Trung đã không biết nói chuyện trọng điểm với người khác.
“Mình cũng không quan tâm điều này, chỉ là… Sao lại có người có tin tức tình báo nhanh hơn mình chứ?” Đại Đầu buồn bực nói. Anh ấy hiểu rõ đủ loại tin tức, tuy không thành lập “mạng lưới tình báo” của riêng mình ở trong Hoa Trung giống như trường cũ, thế nhưng ít nhất cũng tự biết được khoảng bảy tám phần tin tức. Chuyện lớn như chuyển chỗ ngồi, anh ấy lại không nghe thấy chút tin tức nào? Thật không thể hiểu được…
“Không phải điều này cũng không quan trọng à? Dù sao sớm muộn gì cũng biết, sớm một chút muộn một chút thì có liên quan gì chứ?” Lộ Gia Hào vẫn không thể hiểu được.
“Ừm, mình có thể hiểu được tâm lý của Đại Đầu, dù sao từng nổi tiếng là – Chủ quản đại nội!” Tạ Lang bắt đầu nhớ lại năm tháng huy hoàng của Đại Đầu, “Từ phương châm sắp xếp của lãnh đạo trường, cho tới tin đồn trong trường, không gì không biết, không gì không hiểu, vì vậy mọi người đã đặt biệt danh là ‘Vua Đông Xưởng’!”
“Vua Đông Xưởng? Không phải Đông Xưởng là tổ chức thái giám triều Minh sao?” Lộ Gia Hào hỏi.
“Trả lời đúng rồi, ha ha.” Tạ Lang cười trả lời.
Ầy, sao mình không biết biệt danh này, Tạ Lang, cậu bịa ra hả!” Đại Đầu hoảng sợ, trong năm tháng hoàng kim trước đó, sao anh ấy không biết có cái biệt danh này chứ?
“Ừm?” Tạ Lang nhún vai, “Sao mình biết được?”
“Chắc chắn là cậu bịa! Sao người của mình chưa từng gọi mình như vậy chứ?” Đại Đầu oán giận.
“Cậu có ngốc hay không, nếu người của cậu gọi cậu như vậy, còn lăn lộn ở chỗ cậu thế nào được!” Tạ Lang giải thích.
“Ồ, trước kia cậu và Đại Đầu học trường nào thế?” Lộ Gia Hào hỏi Tạ Lang.
“Ầy, sau này hãy nói,” Tạ Lang nói, “Sắp đến tiết tự học rồi, cậu về chỗ ngồi trước đi!”
“Ồ, sau này lại hỏi.” Lộ Gia Hào xoay người quay về chỗ ngồi.
“Reng reng reng…” Chuông vào học vang lên, các học sinh đã ngồi trên chỗ ngồi, chờ sắp xếp.
“Các bạn học, chiều nay tự học Vật lý - Hóa - Sinh, các bạn tự sắp xếp đi.” Chương Tường - ủy viên học tập tạm thời đứng lên nói với mọi người.
Ngay sau đó, Tạ Lang nghe được tiếng lật sách, xem ra việc kiểm tra trình độ học tập thật sự quan trọng, dù sao cũng liên quan đến thi Đại học.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]