“Đến rồi, nhanh thật.” Tống Tử Nhiên than thở, cô còn chưa trò chuyện được với anh Lang đâu!
“Nhanh vào đi.” Tống Tử Uyên đẩy cánh cửa sắt có vết rỉ sét.
“Cánh cửa này cũng không thay sao?” Tạ Lang hoảng sợ.
“Cha em siêu thích đồ vật cổ xưa, nói cái gì mà, có cảm giác tang thương của lịch sử?” Tống Tử Nhiên mỉm cười trêu ghẹo, “Rõ ràng là già rồi, không thích thử thứ mới, hì hì.”
“Ai già?” Cha của Tống Tử Nhiên đứng ở cửa nhà chính.
Tạ Lang ngẩng đầu nhìn về phía trước, chú Tống đã ở độ tuổi trung niên, dáng người lại vẫn gầy gò như thanh niên tuổi đôi mươi, xem ra chú Tống chăm sóc bản thân rất tốt.
“Cháu chào chú Tống.” Tạ Lang vội vàng chào hỏi.
“Ha ha ha ha, được, Tiểu Lang, mấy năm không gặp, cháu càng ngày càng trưởng thành rồi.” Chú Tống thân thiết cười nói.
“Chú quá khen rồi, trưởng thành thì cháu không dám nhận, ngược lại phong thái của chú Tống năm đó không giảm chút nào.”
“Chú thích nghe lời này, không giống con gái của chú, còn nói chú già rồi!” Chú Tống cười nói, nhưng sự cưng chiều giữa hàng lông mày lại không giảm chút nào.
“Cha, con chỉ tùy tiện nói một chút…” Tống Tử Nhiên mím môi nhỏ, không vui.
“Hắc hắc.” Tống Tử Uyên đứng bên cạnh cười trộm.
“Cha, chiều nay anh trai không hề giúp con xách vali, xem đi, tay của con bị hằn đến có dấu vết bầm tím rồi.” Tống Tử Nhiên đảo mắt, nghĩ cách chỉnh anh trai.
Chiêu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482913/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.