Tạ Lang lắc đầu, đi ra ngoài cổng trường.
“Em gái, có một việc sẽ khiến em không vui.” Tống Tử Uyên tỏ vẻ nghiêm túc.
“Sao thế? Anh Lang nói anh ấy không tới sao?” Tâm trạng vui vẻ của Tống Tử Nhiên lập tức suy sụp, “Được rồi, được rồi, không đến thì không đến thôi.”
“Anh đã cố gắng…” Tống Tử Uyên còn đang kiên trì với phần diễn của anh ấy.
“Em biết rồi…” Khuôn mặt Tống Tử Nhiên tối tăm, chẳng lẽ mấy năm nay anh Lang không gặp cô, đã lạnh nhạt đến thế rồi sao? Sớm biết như thế, chiều nay không nên hét to, chắc chắn đã chọc anh tức giận rồi… Cô quá bộp chộp! Lần sau nên rụt rè một chút! Tống Tử Nhiên không nhịn được, giậm chân.
“Về nhà đi…” Tống Tử Nhiên chậm rãi xoay người định rời đi.
“Đừng nóng vội, em không chào hỏi Tạ Lang một câu sao?” Tống Tử Uyên buồn cười, em gái lại tin tưởng! Bình thường anh ấy nói dối, em gái chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra… Xem ra Tạ Lang thật sự khiến cô không thể suy nghĩ bình thường được…
“Chào hỏi? Anh không nói thì em cũng quên mất…” Tống Tử Nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Tạ Lang đi đến trước mặt cô.
“Tối nay phải làm phiền rồi, đã lâu anh không gặp chú Tống, không biết phải như thế nào?” Tạ Lang nhìn Tống Tử Nhiên, áy náy nói một câu.
“Hả… Điều này…” Tống Tử Nhiên không biết làm sao, quay lại nhìn anh trai với ánh mắt nghi ngờ, xảy ra chuyện gì thế?
“Ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482912/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.