“Đã rất muộn rồi.” Chú Tống nhìn thời gian.
“Đúng vậy, chú Tống, cháu về trước vậy, cảm ơn lòng hiếu khách của chú,” Tạ Lang giơ chén trà trong tay lên, “Trà ngon!”
“Không có gì,” Chú Tống thoải mái xua tay, “Không bằng cháu ở lại đây đi.”
Điều này… Tạ Lang hơi do dự, nơi này cách Hoa Trung không xa, nhưng bây giờ thật sự quá muộn rồi…
“Đúng đúng, anh Lang, anh cứ ở lại đây đi, nhà bọn em có rất nhiều phòng trống.” Tống Tử Nhiên vội vàng hùa theo.
“Cảm ơn ý tốt của chú Tống, cháu nghĩ cháu vẫn phải trở về, không ở lại quấy rầy nữa.” Tạ Lang suy nghĩ một chút, vẫn quyết định từ chối.
“Đừng về, chưa chắc căn phòng chú Tạ thuê đã có đầy đủ mọi thứ, nói không chừng đêm nay còn hết nước mất điện, sao tắm rửa được?” Tống Tử Uyên nói ra điểm mấu chốt, “Ở lại đây đi.”
Cũng có lý, Tạ Lang nghĩ thầm, hôm nay vừa cùng Đại Đầu ngồi xe đến Hoa Trung, còn chưa đến xem phòng trọ đâu! Nói không chừng, đêm nay rất có thể không có nước không có điện, dù sao đã cũ kĩ như vậy, có lẽ trang thiết bị cũng hơi kém…
Sớm biết như thế, không bằng ở nhờ nhà Đại Đầu, hình như nhà Đại Đầu cũng không xa nơi này, nếu không ngay lúc khai giảng Đại Đầu đã xin nội trú rồi…
Lúc Tạ Lang đang suy nghĩ chuyện căn phòng, chú Tống đã mở miệng: “Ở lại đây đi, nếu không cha cháu chắc chắn sẽ nói chú không chăm sóc cháu.”
“Đã như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482914/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.