Chương trước
Chương sau
“Đã rất muộn rồi.” Chú Tống nhìn thời gian.

“Đúng vậy, chú Tống, cháu về trước vậy, cảm ơn lòng hiếu khách của chú,” Tạ Lang giơ chén trà trong tay lên, “Trà ngon!”

“Không có gì,” Chú Tống thoải mái xua tay, “Không bằng cháu ở lại đây đi.”

Điều này… Tạ Lang hơi do dự, nơi này cách Hoa Trung không xa, nhưng bây giờ thật sự quá muộn rồi…

“Đúng đúng, anh Lang, anh cứ ở lại đây đi, nhà bọn em có rất nhiều phòng trống.” Tống Tử Nhiên vội vàng hùa theo.

“Cảm ơn ý tốt của chú Tống, cháu nghĩ cháu vẫn phải trở về, không ở lại quấy rầy nữa.” Tạ Lang suy nghĩ một chút, vẫn quyết định từ chối.

“Đừng về, chưa chắc căn phòng chú Tạ thuê đã có đầy đủ mọi thứ, nói không chừng đêm nay còn hết nước mất điện, sao tắm rửa được?” Tống Tử Uyên nói ra điểm mấu chốt, “Ở lại đây đi.”

Cũng có lý, Tạ Lang nghĩ thầm, hôm nay vừa cùng Đại Đầu ngồi xe đến Hoa Trung, còn chưa đến xem phòng trọ đâu! Nói không chừng, đêm nay rất có thể không có nước không có điện, dù sao đã cũ kĩ như vậy, có lẽ trang thiết bị cũng hơi kém…

Sớm biết như thế, không bằng ở nhờ nhà Đại Đầu, hình như nhà Đại Đầu cũng không xa nơi này, nếu không ngay lúc khai giảng Đại Đầu đã xin nội trú rồi…

Lúc Tạ Lang đang suy nghĩ chuyện căn phòng, chú Tống đã mở miệng: “Ở lại đây đi, nếu không cha cháu chắc chắn sẽ nói chú không chăm sóc cháu.”

“Đã như vậy, đành phải làm phiền rồi.” Cuối cùng Tạ Lang quyết định.

“Tốt rồi!” Tống Tử Nhiên vui vẻ nhảy dựng lên, “Em đi trước, giúp anh Lang chọn phòng.”

Thấy con gái vui vẻ như vậy, chú Tống hơi nhíu mày, rồi chợt giãn ra, “Đã sớm chuẩn bị xong phòng ở rồi, không cần con quan tâm. Tử Uyên, con dẫn Tiểu Lang đến phòng ngủ xem một chút đi.”

Tống Tử Uyên cũng cười một tiếng, “Hiểu rõ, đi thôi, tôi dẫn cậu đi nhìn xem.”

“Được rồi, đi thôi.” Tạ Lang gật đầu, đứng dậy theo Tống Tử Uyên đi đến phòng ngủ.

“Em cũng đi!” Tống Tử Nhiên vội vàng đuổi theo.



“Cảm ơn mọi người, thật sự ngại quá.”

Không có gì, quen biết nhiều năm như vậy, có gì mà xấu hổ?”

“Đúng đúng đúng, anh Lang, ở lại đây có gì phải xấu hổ chứ…”

“Tôi dẫn cậu đi tắm trước.” Tống Tử Uyên nói.

“Được rồi, ầy, nếu không hai người đi tắm trước đi…” Tạ Lang gãi đầu.

“Không sao, có hai phòng tắm mà, không cần lo lắng,” Tống Tử Uyên nhìn em gái, “Em cũng đi tắm rửa đi.”

“Ừm! Được.” Tống Tử Nhiên gật đầu.

“Tôi đã đặt quần áo thay lên giường của cậu rồi, mặc tạm đi.” Cuối cùng Tống Tử Uyên nói một câu.

“Được rồi, vậy tôi đi tắm đây.” Lần này Tạ Lang không từ chối.

“Đi thôi,” Tống Tử Uyên đưa em gái đi ra ngoài, “Không còn sớm…”

Một đêm im lặng…

Sáng sớm, ánh nắng còn chưa hoàn toàn chiếu rọi, bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ nhạt, còn có một tia màu tím lan ra trong đó.

Tạ Lang đi đến trường học, lần này anh cũng không một mình, nhưng người bên cạnh không phải Đại Đầu, mà là Tống Tử Nhiên.

Hì hì, anh Lang, cũng may chúng ta đều ở Hoa Trung, nếu không sao có thể cùng đến trường được?” Giọng nói hoạt bát của Tống Tử Nhiên chưa từng dừng lại.

“Ầy, đúng là như vậy…” Tạ Lang không biết nên trả lời Tống Tử Nhiên như thế nào, đành phải thuận miệng đồng ý.

Sau khi Tống Tử Nhiên líu ríu gần mười phút, cuối cùng bọn họ đã đến cổng trường Hoa Trung.

Tạ Lang hít một hơi thật sâu, tình cảnh chật vật hôm qua như đang hiện ra trước mắt anh, hơn nữa còn không xóa đi được…

“Cháu chào chú Vương!” Tống Tử Nhiên giòn giã chào hỏi bảo vệ.

Tạ Lang quay sang nhìn cô, cô biết cả điều này sao? Không phải hôm qua mới đến à?

Dường như cảm nhận được sự ngạc nhiên của Tạ Lang, Tống Tử Nhiên nghịch ngợm lè lưỡi, “Tối hôm qua nói chuyện rồi quen biết.”

Cô nàng này, thật sự có thể quen thuộc với bất kì ai!

“Chào cháu, hôm nay đến sớm thật đó.” Người được gọi là chú Vương bảo vệ cười ha hả trả lời.

“Đương nhiên, buổi sáng đầu tiên sau khai giảng, chắc chắn phải đến sớm rồi!” Tống Tử Nhiên kiêu ngạo nói.

“Tốt, tốt…” Chú Vương bảo vệ gật đầu.

Tống Tử Nhiên vẫy tay, “Chú Vương, cháu lên lớp đây.”

“Được, được, nhanh đi đi.” Chú Vương bảo vệ mỉm cười trả lời.

“Đi nhanh đi, đừng đến muộn!” Tống Tử Nhiên lôi kéo cánh tay Tạ Lang, bắt đầu đi vào trong cổng trường.

“Được rồi, anh đi trước đây.” Tạ Lang nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Tống Tử Nhiên, “Anh đi bên này.”

“Biết rồi,” Dường như Tống Tử Nhiên không hề để ý đến hành động của Tạ Lang, “Đi nhanh đi!”

“Kỳ lạ.” Tạ Lang cảm thấy khó hiểu, dựa theo tính cách của Tống Tử Nhiên, có lẽ cô sẽ thấy không vui với hành động này mới đúng… Chẳng lẽ lời anh nói tối qua đã có tác dụng rồi?

Lắc đầu, không nghĩ nữa, nên nhanh chóng đến lớp đi, nếu không sẽ đến muộn, dù không muộn thật, nhưng trong phòng đã gần đủ người rồi, còn thiếu mỗi mình anh sẽ rất lúng túng… Tạ Lang nghĩ đến đó, vội vàng đi đến phòng học.

Tạ Lang không chú ý tới, Tống Tử Nhiên còn đứng sau lưng anh, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn anh chạy như bay vào tòa nhà dạy học.

“Ôi chao, cậu ấy là bạn trai của cháu sao?” Chú Vương bảo vệ mỉm cười.

Tống Tử Nhiên nghe xong, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, muốn nói đúng, nhưng thật ra cũng không phải, lại không muốn nói không phải, thế là cô nặng nề nói: “Không sớm thì muộn!”

Tống Tử Nhiên nói xong vội vàng chạy về phía phòng học, không ngờ bảo vệ cổng cũng đã nhận ra, thật xấu hổ, có phải cô thể hiện quá rõ ràng rồi không? Tống Tử Nhiên không khỏi nghĩ đến thái độ của anh Lang với cô, đúng là một tên đầu gỗ! Anh trai nói không sai chút nào.

“Ha ha, vẫn là trẻ con, còn xấu hổ, lại nhớ lời lão Xá từng nói…” Chú Vương bảo vệ im lặng suy nghĩ, “À, đó là: Trên đời này vốn không có nhiều lời nói thật, khuôn mặt đỏ bừng của một cô gái còn rõ ràng hơn một cuộc nói chuyện.”

Nói xong, chú Vương bảo vệ mỉm cười, “Năm đó, mình từng là người có kiến thức uyên bác!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.