Cố Uyên gọi tên cô một cách cứng rắn, đáy lòng buồn bực một cách khó hiểu, “Đừng gọi anh là đội trưởng Cố.”
“Camera hành trình? Không thành vấn đề, dĩ nhiên có thể.”
Đội trưởng Tống có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tháo camera hành trình xuống, đưa cho Phương Tranh.
Camera hành trình trên xe là kiểu thay thế gương chiếu hậu, lúc xe chạy, thì không khác gì một chiếc gương chiếu hậu thông thường.
Phương Tranh quan sát mấy lần, nhấn công tắc của máy camera hành trình.
Sau khi camera hành trính được khởi động, nhảy ra một giao diện thông minh, thời gian hiển thị phía trên ——
2019/07/13 16:12:55
Đây là ngày tháng hôm nay, còn có giờ phút tại thời điểm này.
Phương Tranh bật chức năng quay video, quay một đoạn video ngắn vài giây.
Lưu video, rồi cô lại mở cài đặt, tắt công tắc đồng bộ hóa GPS và mạng, sửa thời gian thành đêm mười ngày trước.
Thời gian hiển thị là ——
2019/07/03 22:37:08
Bật lại chức năng quay video, Phương Tranh lặng lẽ chĩa camera vào gương mặt nghiêm nghị của Cố Uyên: “Đội trưởng Cố, có thể nhìn về bên này một chút không?”
Cố Uyên vô thức quay đầu lại, khoảnh khắc đó, đã được camera hành trình ghi lại rõ ràng.
Phương Tranh bật cười: “Đội trưởng Cố, cám ơn sự hợp tác của anh.”
“…”
Mặt Cố Uyên không có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, rồi lại nhàn nhạt liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Phương Tranh nhấp vào giao diện lưu trữ video, mở video đầu tiên ra: “Đây là hai đoạn video tôi vừa mới quay, hai người xem có gì khác nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-ngu-say/572067/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.