*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thật ra thì mình muốn nói là, cầm sữa bò của mình, thì chính là người của mình.” Cô hơi nâng cằm lên, cười như không cười nhìn anh, “Bạn trai, cậu có lẽ phải suy nghĩ cho kỹ đó.”
Lần thứ hai Phương Tranh thấy Cố Uyên, là ở trong thư viện của trường.
Cô là học sinh ngoại trú, nhưng buổi trưa cô không về nhà, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong, cô đều tự học đọc sách trong thư viện.
Thư viện buổi trưa không có nhiều người, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào những hàng giá sách ngăn nắp, cũng chiếu vào bóng người giữa hai hàng giá sách trong đó.
Phương Tranh dùng một cái ghế đẩu nhỏ kê chân, với lấy một cuốn sách trên giá.
Giá sách rất cao, cuốn sách tham khảo mà cô cần nằm ở trên tầng cao nhất, đưa tay và với chân cũng với không tới, cho dù lấy ghế đẩu nhỏ, thì vẫn còn thiếu một chút.
Cô có chút khó xử. Vào lúc này, sau lưng có tiếng bước chân truyền tới.
Có người đến gần.
Phương Tranh vội vàng xoay người, nhờ người đi tới giúp đỡ: “Bạn học đằng đó à, có thể giúp…”
Không nghĩ tới lại bước hụt một bước. Trọng tâm đột ngột mất, cô ngã về phía sau.
Trong khoảnh khắc đó, đầu của Phương Tranh trống rỗng.
“Cẩn thận!”
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, eo của cô được một cánh tay có lực vòng qua, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-ngu-say/572068/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.