“Tôi dĩ nhiên sẽ không để ý, dù sao thì đội trưởng Cố cũng là ân nhân của tôi.” Phương Tranh khẽ mỉm cười, nói, “Hơn nữa đội trưởng Cố và bạn trai cũ của tôi trông rất giống nhau, tôi vừa nhìn thấy anh ấy liền cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Phương Tranh cũng không vạch trần, chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên vừa phải: “Đội trưởng Cố quên rồi sao? Tuần trước ở hiện trường vụ cướp xe buýt đường Xuân Hi, chúng ta đã gặp nhau, lúc ấy kẻ náo loạn muốn đánh lén em, là anh cứu em.”
Cố Uyên nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy sao? Anh không nhớ. Thật xin lỗi, con tin anh đã cứu nhiều như vậy, không thể nào nhớ hết mặt mũi và tên của mỗi một người.”
Phương Tranh nói: “Ngày hôm qua em cũng đã gửi cờ thưởng và thư cảm ơn cho đội trưởng Cố, đội trưởng Cố không nhận được sao?”
“Hóa ra cờ thưởng và thư cảm ơn là do em gửi? Trên đó không có viết tên người gửi, anh cũng không biết là ai gửi tới.” Giọng của anh lạnh lùng dửng dưng, không có chút lên xuống.
“Không biết cũng không sao.” Mặt Phương Tranh không hề đổi sắc, khóe môi cong lên, trong mắt hiện lên một nụ cười ranh mãnh. “Bây giờ chúng ta có thể làm quen lại.”
Cô cười khẽ: “Em là luật sư của công ty luật Thiên Hoàn Phương Tranh.”
Vừa nói, vừa đưa bàn tay trắng nõn mảnh mai về phía anh.
Ánh mắt của Cố Uyên dừng lại trên khuôn mặt của cô một lúc, nắm lấy tay cô.
“Đội đàm phán của Cục Công an thành phố Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-ngu-say/572066/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.