Chương trước
Chương sau
Lúc này, mọi người dưới đường đột nhiên xôn xao, một con Tử Vân Tước bay ngang bầu trời, để lại một trận gió lốc mạnh.

“Nha, vừa nhắc người, người đã xuất hiện trước mặt chúng ta rồi kìa, đúng là tiểu công chúa được cưng chiều nhất Bắc Vũ quốc nha, thú cưỡi thôi cũng là một con ma thú thất giai rồi.”

Ba người Lam Nguyệt cũng không khỏi dời đi sự chú ý. Tử Vân Tước đáp xuống, một nữ tử một thân tử y cực kỳ nóng bỏng từ trên lưng nó bước xuống, Tử Vân Tước cũng theo đó biến mất. Nữ tử xinh đẹp diễm lệ, trên gốc mắt trái lại xuất hiện một vết sẹo ngắn khoảng hai phân, khiến vẻ đẹp của nàng có vẻ mất đi sự hoàn mỹ. Một con chim nhỏ màu tím cũng xuất hiện, đậu trên vai nàng, bộ dáng của nó vô cùng kiêu ngạo, chính là hình thái thu nhỏ của con Tử Vân Tước kia.

Những người xung quanh nhìn nàng bàn tán, cũng có kẻ nói đến vết sẹo trên mặt nàng. Bất quá Vũ Hoan Hoan một ánh mắt đảo qua, uy áp khổng lồ của Thiên Dương Cảnh cường giả ập xuống, khiến bọn họ quỳ rạp xuống, những người khác cũng im bặt không dám động đậy. Vũ Hoan Hoan xoay người, dáng đi lả lướt bước vào tửu lâu.

Lam Nguyệt hơi hơi nhướng mày, đúng là đủ tự tin, đủ thực lực, cũng đủ kiêu ngạo.

“Ngươi không biết cô ta sao ? Ta tưởng ngươi phải rõ Đại lục này hơn ta chứ ? Vũ Hoan Hoan là lứa thiên tài cùng tuổi với ngươi có thiên phú tốt nhất. Tu vi của nàng ba năm trước sớm đã đạt đến tu vi Thiên Dương Cảnh đại viên mãn. Là Lôi hệ thiên linh căn vô cùng quý hiếm.”

Kiến Tâm khá kinh ngạc về Lam Nguyệt, nàng lại không ngờ Lam Nguyệt thế mà không biết thiên tài nổi danh cả Đại lục Vũ Hoan Hoan, bất quá vẫn lên tiếng giải thích.

“Hơn nữa nha, Vũ Hoan Hoan này còn nổi danh với danh hiệu Lôi Linh Tử, là một cô nàng nóng bỏng cũng nóng tính, nghe nói đã được cả Băng Thánh Cung và Lãnh Thiên Điện xem trọng, ngươi đoán xem nàng sẽ chọn cái nào ?”

Lam Nguyệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, chậm rãi nói:

“Nếu nàng tính cách giống với ngươi nói, ắt sẽ chọn Thiên Vân Tông”

Kiến Tâm: “....Ách, sao ngươi lại nghĩ như vậy ?”

“...Đoán mà thôi.”

Lam Nguyệt nhấp một ngụm trà, lại tò mò hỏi:

“Vết sẹo trên mặt nàng là như thế nào ? Chỉ là một vết sẹo nhỏ, nàng là công chúa tôn quý nhất Bắc Vũ, hẳn là phải điều trị tốt mới đúng”



“Hừm hừm, câu chuyện phía sau vết sẹo đặc biệt thú vị, lúc đó ta đã đọc qua một chút. Nếu hệ thống của ta còn ở đây thì tốt rồi.”

Lam Nguyệt nghe lời này, không khỏi đối với câu chuyện của vị tiểu công chúa Bắc Vũ Quốc này có chút hứng thú.

“Ồ ? Là câu chuyện như thế nào ?”

“Hehe, ngươi biết không, trước kia Vũ Hoan Hoan từng là một kẻ điên tình đó.”

Lam Nguyệt hơi kinh ngạc, nàng quả thực không thể tưởng tượng được nữ tử kiêu ngạo như vậy lại có thể là người điên tình trong lời của Kiến Tâm. nàng có chút hoài nghi nói:

“Thật sự ?”

Kiến Tâm nghe giọng điệu đầy ngờ vực của Lam Nguyệt, Kiến Tâm quả thực tức chẳng muốn nói, nàng hừ một tiếng, vừa định mở miệng, một giọng nữ đã vang lên phía sau:

“Có thời gian bàn tán sau lưng người khác, cũng không tự xem lại thực lực của bản thân.”

Gương mặt Kiến Tâm cứng đờ, không khỏi xoay người nhìn lại. Quả nhiên là Vũ Hoan Hoan đang đứng phía sau. Mấy lời nàng vừa nói, có vẻ bọn họ đều nghe được cả rồi. Kiến Tâm có chút chột dạ xoay người lại, nàng sờ sờ mũi. Tiết Thanh Hàn ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng chột dạ của nàng, hơi nhếch môi, chậm rãi uống một ngụm trà, cũng không nói gì thêm. Kiến Tâm trừng mắt nhìn hắn một cái, mặc dù hắn không nói gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của hắn trong nụ cười kia.

Lam Nguyệt nhìn nữ tử một thân y phục nóng bỏng trước mắt, cũng nhân cơ hội tiếp xúc này cẩn thận đánh giá nàng.

Vũ Hoan Hoan cũng nhận ra ánh mắt của Lam Nguyệt, mắt phượng sắc bén nhìn qua, trong lòng cũng âm thầm đánh giá Lam Nguyệt. Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức trà, Vũ Hoan Hoan lại hơi nhíu mày.

Nàng, vậy mà không nhìn ra tu vi của nữ tử trước mặt, hoặc là tu vi của nàng ta so với nàng cao, hoặc là trên người nàng có một loại pháp bảo nào đó ngăn cản nàng dò xét.

Vũ Hoan Hoan cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Rốt cuộc chuyện vết seo , của nàng thiên hạ có vô số lời đồn, thật thật giả giả, nàng cũng mặc kệ. Chẳng qua vừa rồi nữ tử này lại nói đúng sự thật, khiến nàng nhịn không được xen vào.



Vũ Hoan Hoan đi rồi, Lam Nguyệt mới mở miệng:

Chuyện ngươi nói vừa nãy, ta tin rồi.”

Kiến Tâm sửng sốt một chút, có chút không hiểu vì sao nàng vừa rồi còn ngờ vực, hiện tại lại tin tưởng rồi ?

Lam Nguyệt nhìn biểu cảm của nàng liền đoán được nghi vấn trong lòng nàng, thản nhiên nói:

“Chính chủ không phải vừa mới xác nhận giúp ngươi sao.”

Thấy Kiến Tâm vẫn chưa hiểu ra sao, Tiết Thanh Hàn ở bên cạnh nhịn không được giúp nàng ta giải thích:

“Vừa rồi ngươi nói đúng sự thật, nàng ta mới có thể không nhịn được mà ngắt lời ngươi.”

Kiến Tâm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cười mà hừ lạnh một tiếng, nói:

“Hừ, bổn tiểu thư nói, đương nhiên không sai được rồi”

Lam Nguyệt và Tiết Thanh Hàn đều không nói gì, lúc này Kiến Tâm lại mở miệng:

“Nói mới nhớ, cũng không biết nha đầu họ Mộc kia khi nào mới đến.”

Lam Nguyệt lúc này thông qua khế ước cảm ứng với Thanh U, nàng ngắm nhìn dòng người đông đúc từ khắp nơi đổ về Linh Trung Thành, nhàn nhạt mở miệng:

“Yên tâm, sẽ đến trước khi Đại tuyển diễn ra.

Đại tuyển đệ tử ngoại môn Tam đại tông môn lớn nhất Huyền Nguyên Thiên, nàng rất mong chờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.