Chương trước
Chương sau


Một ngày trước khi đại tuyển tam tông diễn ra, Thanh U cuối cùng cũng chở Mộc Sơ Vi đến được Linh Trung Thành.

“Phượng cô nương, ta đã đến rồi, sau này mong cô chiếu cố.”

Mộc Sơ Vi đi vào phòng của Lam Nguyệt, liền cúi đầu hành lễ, thái độ hoàn toàn thay đổi so với trước đây. Lam Nguyệt đang buộc tóc cao lên, dùng một sợi ruy băng xanh lam cột lại, hơi nhướng mi nhìn nàng.

“Mộc Sơ Vi ?”

Đột nhiên khách khí như vậy ? Chỉ mới về nhà một thời gian, đây là bị dạy dỗ sao?

“Sau này ngươi chính là thư đồng của ta, sau này gọi ta là Công tử.”

Mộc Sơ Vi hơi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một thiếu niên môi hồng răng trắng, khóe môi hơi cong, một bộ cẩm y lam bào, bộ dáng thiếu niên ca cực kỳ hăng hái.

Nhìn bộ dạng sửng sốt của Mộc Sơ vi, Lam Nguyệt tiến tới, gõ vào trán nàng. Mộc Sơ Vi bị gõ đau, ôm trán lùi lại vài bước, bất mãn nhíu nhíu mày.

“Sau này đi theo ta, ngươi chỉ cần là chính ngươi, không cần phải tự làm khó bản thân.

Mộc Sơ Vi sửng sốt, lúc rời đi, phụ thân và mẫu thân đã dặn dò nàng tuyệt đối không được giở tính tình tiểu thư, ra ngoài không giống ở nhà, sẽ không có ai che chở bảo hộ nàng, phải chăm sóc Phượng Lam Nguyệt chu đáo, cố gắng học hỏi, tu luyện thật tốt.

"Ta..."

“Được rồi, chúng ta ra ngoài, chuẩn bị đến nơi tổ chức thí luyện thôi.”

Mộc Sơ Vi nhìn bóng dáng Lam Nguyệt rời đi, trầm ngâm một lát, lại đột nhiên cong môi cười, vội đuổi theo phía sau Lam Nguyệt.

“Khoan đã, ngươi còn chưa đặt một cái tên nữa đó.”

“A, phải rồi, nên dùng tên gì thì phù hợp nhỉ ?”

Đại Tuyển đệ tử được tổ chức trên đỉnh Thiên Sơn bên ngoài Linh Trung Thành, đám người Lam Nguyệt cưỡi Thanh U bay đến đỉnh Thiên Sơn.

“Trời ơi, là Linh thú cấp cao kìa !”

“Đây là loại Linh thú gì vậy, ta chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là một con biến dị linh thú ?”

“Là vị đại nhân vật nào xuất hiện vậy ?”

Thanh U ngẩng đầu hót một tiếng lảnh lót, đôi cánh to lớn vỗ mạnh, đáp xuống đài. Lam Nguyệt dẫn đầu từ trên lưng đó nhảy xuống, thiếu niên tuấn mỹ khí phách từ trên lưng linh thú nhảy xuống, quả thật thu hút không ít ánh nhìn. Những người khác cũng lần lượt nhảy xuống, Thanh U hóa thành một chú chim nhỏ màu xanh kiêu ngạo kêu một tiếng, đậu trên vai Lam Nguyệt.

Mà lúc này, Tử Vân Tước cũng hót vang một tiếng, từ trên trời đáp xuống. Tử Vân Tước cũng là một linh thú, bất quá cấp bậc lại chỉ là sơ cấp. So với Thanh U, sự xuất hiện của Tử Vân Tước không quá gây kinh ngạc nữa.

Vũ Hoan Hoan bước xuống, ánh mắt nàng kiêu ngạo lướt qua một lượt xung quanh, dừng lại trên người Lam Nguyệt. Tử Vân Tước cũng đã thu nhỏ đậu trên vai nàng, ánh mắt cũng theo nhìn qua phía này.



Lam Nguyệt cũng không có gì phải né tránh, nhìn thẳng lại nàng. Mắt đối mắt, Lam Nguyệt hơi cong môi mỉm cười, nàng gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay đầu đi không chú ý bên kia nữa. Tiểu Mao trong ngực áo nàng cũng ngó đầu ra, nhìn qua hướng Vũ Hoan Hoan và Tử Vân Tước, lại cảm thấy không thủ vị mà rụt đầu về.

Vũ Hoan Hoan hơi nhướng mi, một con linh thú, một con ma thú không rõ chủng loại, có chút thú vị.

“Công chúa, làm sao vậy ?”

Một nữ tử tiến lên, có chút cung kính hỏi. Vũ Hoan Hoan liếc nàng một cái, đáy mắt hiện lên chút chán ghét, nàng phất tay áo, linh lực khiến nữ tử bị chấn ra ngoài, một nam tử phía sau tiến lên đỡ lấy nàng. Vũ Hoan Hoan hừ lạnh một tiếng, nâng bước rời đi.

“Tránh xa bản cung một chút, đồ thấp hèn”

“Công chúa, người !”

Nam tử tức giận muốn tiến lên chất vấn, nữ tử kia liền giữ tay hắn lại, khế lắc đâu:

“Là ta nhiều lời, ta đáng bị đánh.”

“A Âm..”

Khúc Linh Âm cười cười, đẩy nam tử ra, đuổi theo phía sau Vũ Hoan Hoan.

Lam Nguyệt cũng không chú ý đến bên kia, bất quá so với chuyện của Bắc Vũ quốc hoàng tộc, sự xuất hiện của các trưởng lão Tam đại tông môn còn đáng chú ý hơn.

“Là trưởng lão của Lãnh Thiên Điện đến trước ! Oa, đẹp quá, là Linh thú cấp cao ! Một con Dực Vân Hổ !”

Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nàng gõ nhẹ đầu Thanh U, truyền âm:

“Tạm thời trở về không gian đi.”

Thanh U kêu chíp một tiếng, hóa thành một đoàn ánh sáng xanh chui vào Phượng Linh Giới.

“Nha đầu, ngươi dự định tiến vào tông môn nào ?”

Thanh U vừa trở về, Quân Vô Nhai đã lên tiếng. Lam Nguyệt hơi nhướng mày,

mỉm cười truyền âm:

“Hết giận rồi ?”

“Hừ!”

Quân Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, Lam Nguyệt cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, nói:

“Ngươi đoán xem, ta sẽ lựa chọn cái nào ?”



Lúc này, trưởng lão Thiên Vân Tông cũng đã đến, cũng đồng thời cưỡi một con linh thú cấp cao, Thiên Hồng.

“Hừ, chắc chắn là Thiên Vân Tông, dù sao ngươi không phải còn có ba người bạn ở đó sao ?”

Lam Nguyệt cười cười, lúc này trên trời một con Băng Linh Điều khổng lồ xuất hiện, to hơn nhiều so với hai con Linh Thú của Lãnh Thiên Điện và Thiên Vân Tông, cấp bậc cũng nghiền ép cả hai con Thiên Hồng và Dực Vân Hổ.

“Haha, Băng Thánh Cung đúng là vẫn như xưa, vẫn hóng hách ngang ngược như vậy.”

Trưởng lão đại diện cho Lãnh Thiên Điện là Hoa Như Sương mỉm cười nói, trong mắt xẹt qua một chút lãnh ý. Nàng mặc một bộ hồng y đỏ rực, trên tay là một chiếc ô đỏ tươi, tay ngọc chậm rãi xoay cán ô, môi đỏ khẽ cong, phong tình vạn chủng.

Trưởng lão đại diện của Băng Thánh Cung là Lan Y Quân, hắn tĩnh tọa trên lưng Băng Linh Điểu, mặt lạnh như sương, không chút nào để ý lời đánh giá của Hoa Như Sương, một bộ bạch y, là bộ dạng của một quý công tử phong độ nhẹ nhàng.

Bá Thiên Thu, Trưởng lão của Thiên Vân Tông là một hán tử râu ria xồm xoàn, nước da bánh mật, thân hình cũng săn chắc, ha hả cười lớn:

“Haha, Như Sương tiểu chất, không ngờ lần này đến lại là ngươi. Ta đúng là có chút bất ngờ đó.”

Có Bá Thiên Thu xen ngang, Hoa Như Sương cũng không tiện mỉa mai Lan Y Quân nữa, quay sang hướng Bá Thiên Thu gật đầu.

“Thiên Thu tiền bối, không ngờ lần này lại là ngài đến địa phương nhỏ này.”

Lam Nguyệt hơi nâng mắt, có chút kinh ngạc nhướng mày. Nghe A Họa kể, Băng Thánh Cung và Thiên Vân Tông như nước với lửa, Lãnh Thiên Điện luôn luôn trung lập, hiện tại nhìn xem, làm sao lại có chút không giống rồi ?

“Hừ, đám người Băng Thánh Cung này đúng là hống hách”

Kiến Tâm quan sát ba đại diện tam tông trên cao, hừ lạnh một tiếng.

“Lại là Linh thú trung cấp, so với hai con linh thú sơ cấp của hai tông môn còn lại, Băng Thánh Cung thể hiện khí thế áp đảo hoàn toàn.”

Tiết Thanh Hàn quan sát thái độ của hai vị trưởng lão khác, chậm rãi phân tích. Kiến Tâm tiếng lên đẩy hắn một cái, cười cười nói:

“Làm sao ? Ngươi quen biết vị nữ trưởng lão của Lãnh Thiên điện kia hả ?”

Sắc mặt Tiết Thanh Hàn hơi trầm xuống, chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn người trên kia cũng có chút phức tạp.

“Đúng vậy, nàng... từng là sư tỷ của ta.”

Kiến Tâm sửng sốt, nàng vốn chỉ đùa hắn một chút, thế mà con mẹ nó thật sự quen hả ? Còn là quan hệ không tầm thường nữa chứ ?

Lam Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc một chút, lại mở miệng:

“Có muốn tránh mặt một chút không ?”

Tiết Thanh Hàn khẽ lắc đầu, cười cười nói:

“Không cần, nàng ... dù không còn là bằng hữu, nhưng cũng không tính là kẻ thù”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.