Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Lam Nguyệt tỉnh dậy liền có chút đau đầu, hôm qua nàng đúng là uống có chút nhiều, sao đó xảy ra chuyện gì nàng cũng không nhớ rõ. Hình như Quân Vô Nhai có ra ngoài nói chuyện với nàng thì phải.

“Quân Vô Nhai, hôm qua ta làm sao về tới phòng vậy ?”

Hừ."

Lam Nguyệt: “.

Thôi vậy, có lẽ tối qua say rượu nói mấy lời gì đó khiến hắn giận rồi.

Lam Nguyệt vừa trên giường ngồi dậy, cửa phòng liền mở ra, Dung Tuyết dẫn theo Thanh Bích và Thanh La bước vào.

“Nguyệt Nhi, con tỉnh rồi sao ? Mau rửa mặt chảy đầu, nương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho con rồi.”

“Vâng, mẫu thân”

Lam Nguyệt đứng dậy, nhìn một lượt xung quanh, hơi nhíu mày.

“Tiểu Mao chạy đi đâu rồi ?”

Tiểu Mao mặc dù là Linh sủng của nàng, nhưng bản thân nàng cũng không cùng nó ký khế ước, cũng không thể cảm ứng được vị trí của nó.

“Nhóc con đó sao ? Nó đã ở trên bàn ăn trước cả con nữa”

Dung Tuyết thấy nàng tìm kiếm Tiểu Mao, lúc này mới cười nói. Lam Nguyệt sờ sờ đầu, cũng cười cười với bà. Nàng rửa mặt thay y phục, sau đó mới rời khỏi phòng.

Đợi Lam Nguyệt đến, tất cả mọi người đều đã có mặt, nàng có chút sửng sốt. Tiểu Mao đang ngoan ngoãn ngồi một bên ăn thịt của nó.

Lam Nguyệt bước vào, sờ sờ đầu nó, nhìn một lượt mọi người, trêu đùa:

“Hôm nay có dịp đặc biệt gì sao ? Sao mọi người lại tập trung đông đủ vậy ? Còn chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy.”

Phượng Vân Long cười cười, nói:

“Quận chúa, muội không nhớ gì sao ? Hôm nay là sinh thần của muội đó”

Lam Nguyệt sửng sốt, sinh thần à, nói ra mấy năm nay bôn ba bên ngoài luyện tập, nàng cũng chẳng còn nhớ sinh thần gì đó nữa. Bước lên con đường tu luyện, thời gian trôi qua đều vội vội vàng vàng, hiện tại có thể yên bình cùng người nhà ăn mừng sinh thần, đúng là hiếm thấy.

“Nguyệt Nhi, thế giới bên ngoài Huyền Linh đại lục hoàn toàn khác, con rời đi, cũng không biết ngày tháng năm nào mới quay về, quả thật... nương, nương chỉ muốn ở bên cạnh con nhiều hơn, cũng muốn là lực lượng bảo hộ con, nhưng nương của hiện tại, đã không khác người bình thường là mấy, ta...

Lam Nguyệt thấy Dung Tuyết lại khóc, có chút lúng túng an ủi bà.

“Nương, đừng khóc, ta cũng không phải là đi không trở lại”



Dung Tuyết lau nước mắt, mỉm cười:

“Con nói phải, nếu con dám không về thăm ta, ta nhất định đến Trung Châu tìm con.”

Lam Nguyệt cười cười, hai người nói chuyện vui vẻ. Lam Nguyệt cũng kể cho bà nghe nhiều chuyện thú vị xảy ra trong thời gian huấn luyện. Dung Tuyết cũng kể nàng một số chuyện đã xảy ra ở Phượng Vương Phủ.

Ngày sinh thần này, có lẽ là ngày sinh thần yên bình ấm áp đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này.

Nàng không biết nguyên nhân bản thân có thể xuyên đến thế giới này, nhưng hiện tại nàng thật sự rất cảm ơn, trời đã cho nàng cơ hội sống lại này.

Cảm giác có gia đình qua tâm, lo lắng, thật sự rất tốt.

Ngày hôm sau, ba người Lam Nguyệt, Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn khởi hành đi về phía Bắc Đại lục, tiến về Linh Trung Thành.

Linh Trung thành là nơi duy nhất trên Huyền Linh đại lục có đại trận truyền tống có thể trực tiếp truyền tống đến Trung Châu đại lục. Nơi này cũng là nơi sứ giả của Tam đại tông môn tiến hành Đại tuyển đệ tử ngoại môn.

Ba người Lam Nguyệt phải mất nửa tháng mới có thể đến được Linh Trung Thành.

“Nếu có Thanh U ở đây thì tốt rồi, chúng ta có thể đến Linh Trung Thành chỉ trong ba ngày. Hiện tại thì hay rồi a, nửa tháng đi đường a.

Ba người vừa vào thành, Kiến Tâm đã mở lời than thở. Tiết Thanh Hàn liếc nhìn nàng:

“Đại tuyển còn đến mười ngày nửa mới bắt đầu, ngươi gấp gáp như vậy làm gì."

Kiến Tâm trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ hừ nói:

“Ngươi thì biết cái gì, Linh Trung Thành chính là nơi tập trung giao thương lớn nhất Huyền Linh đại lục, ở nơi này có rất nhiều thứ đáng giá a. Các ngươi tốt nhất không nên bỏ lỡ.

Lam Nguyệt nhướng mày, Kiến thức của Kiến Tâm rất nhiều, rất nhiều thứ

nàng đều không rõ ràng nhưng Kiến Tâm lại biết rất nhiều. Đưa nàng đi theo quả là một lựa chọn chính xác.

“Được, hiện tại chúng ta cùng càn quét Linh Trung thành một vòng.”

Hừm hừm, nhiều năm đầu tư kiếm lời như vậy, hiện tại nàng không thiếu nhất chính là tiền !

“Đi, Thanh Hàn, vi sư dẫn ngươi đi tìm đồ tốt.”

Tiết Thanh Hàn: “....Vâng, sư tôn.”

Kiến Tâm: Nè nè nè, còn ta đâu hả ! Phượng Lam Nguyệt ! Ngươi trọng đệ tử khinh bằng hữu!

Ba người đi dạo khắp Linh Trung Thành, càng quét một vòng các thiên tài địa bảo cần để tu luyện, liền không có hứng thú gì tìm nơi ở trọ.



“Cho chúng tôi ba gian phòng thượng hạng.”

“Vâng vâng, quý khách chờ một chút, mời quý khách đi hướng này”

Ba người được tiểu nhị dẫn lên lầu, mỗi người một gian phòng. Lam Nguyệt trở về phòng liền đóng cửa, tiến vào Phượng Linh Giới.

"Chi chi !"

Nàng vừa tiến vào, Tiểu Mao liền nhảy vào lòng nàng, vui vẻ kêu hai tiếng.

Lam Nguyệt vuốt ve nó vài cái,

“Quân Vô Nhai ? Lão Phượng Hoàng ngươi đâu rồi ?”

Lam Nguyệt tiến vào Phượng Linh Giới, đi một vòng cũng không phát hiện Quân Vô Nhai ở đâu. Lam Nguyệt có chút buồn bực, tên này tức giận lâu như vậy, cũng đã nửa tháng trôi qua, hắn thế mà không thèm để ý đến nàng, hiện tại còn đi bế quan rồi ?

Nàng ôm theo Tiểu Mao, tiến đến căn phòng không gian chưa mảnh vỡ không gian Đào Hoa.

Không gian đào hoa hiện tại đã được chữa trị một phần, Ba năm nay, Phượng Linh Giới không ngừng nghỉ cung cấp linh lực chữa trị cho không gian Đào Hoa, mà nàng cũng không ngừng tìm kiếm các tài liệu có thể hỗ trợ chữa trị không gian, bất quá ba năm này nàng vận dụng hết lực lượng của Cửu Môn, không ngừng tìm kiếm tin tức lại không có chút manh mối nào. Xem ra vật liệu chữa trị không gian trên Huyền Linh đại lục không thể tìm thấy, chỉ có thể trông chờ vào Trung Châu đại lục có thể có thứ nàng cần.

Hiện tại Phượng Linh giới không cần không ngừng cung cấp linh lực cho Đào Hoa không gian nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến tốc độ tu luyện của nàng.

Ba năm này, nàng vẫn còn dừng ở Thiên Dương Cảnh hậu kỳ viên mãn, nhưng lại không thể tìm thấy điểm để đột phá.

Ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía huyết châu lơ lửng đang bị phong ấn giữa sảnh Hàn Nguyệt Điện. Khí tức hắc ám của nó không hề giảm đi, ngược lại càng ngày càng nồng đậm.

Lúc đó,.... nàng có thể nắm bắt được lực lượng của nó, nhưng mấy năm nay nàng liên tục thử, lại không thể thành công khống chế lần nữa.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng ?

Lam Nguyệt khẽ lắc đầu, ôm Tiểu Mao xoay người rời khỏi Phượng Linh Giới.

Ba người hẹn tập trung ở sảnh dùng bữa trưa, Lam Nguyệt cũng chọn một góc có chút vắng ngồi xuống, lại chọn vài món ăn.

“Đại tuyển đệ tử tam tông là sự kiện lớn hai mươi năm mới có một lần của Tam đại tông môn Huyền Nguyên Thiên, các thiên kiêu khắp nơi đương nhiên đều hội tụ về đây. Nhìn đi, kia có phải cặp Huynh muội Thiên tài của Mộ Dung Thế gia Tây m quốc hay sao ?”

'Hum ?"

Lam Nguyệt có chút kinh ngạc, lại là Mộ Dung Lan Vi và Mộ Dung Ngọc. Hai người bọn họ tu vi đều đạt Thiên Dương Cảnh, quả thật đạt yêu cầu dự tuyển. Nói đến, nếu không phải có đại tuyển Tam Tông lần này, nàng cũng không ngờ Huyền Linh đại lục còn có nhiều cao thủ đạt Thiên Dương Cảnh đến vậy.

“Nha, ta nhớ không lầm thì hình như còn có tiểu công chúa của Bắc Vũ Quốc, Vũ Hoan Hoan thì phải ?”

“Vũ Hoan Hoan ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.