Chương trước
Chương sau
Lam Nguyệt thu hồi uy áp, vội vàng lên tiếng:

"Lạc Y, là ta."

Nếu còn tiếp tục, sợ là cá chết lưới rách.

Nghe giọng nói này, Lạc Y sửng sốt hai giây, tiếp theo liền đem vũ khí ném, bổ nhào vào lòng Lam Nguyệt:

"Tiểu thư, người đến rồi !"

Đám người: ".." Đánh một hồi hóa ra là người mình à ?

Đam người Anh Cô đỡ nhau đứng dậy, sắp xếp lại mọi thứ, bọn họ đa phần bị thương nhẹ, đều không đáng ngại.

"Ta chỉ muốn thử bọn họ một chút, không ngờ bọn họ quyết liệt như vậy. Có ba người này bảo vệ ta cũng có chút yên tâm về ngươi, nhưng thực lực như vậy, vẫn chưa đủ."

Lạc Y ngồi bên cạnh Lam Nguyệt, vây quanh là đám người của thôn Vị Ương, đám người Anh Cô cũng ở. Lam Nguyệt quét mắt đám người Anh Cô, mở miệng:

"Nhưng theo ta nhớ Minh Hoàng nhất tộc đều bị nguyền rủa, Quang linh căn không thể tu luyện linh lực, bọn họ..."

"Anh Cô bọn họ không phải tộc nhân của Minh Hoàng Nhất Tộc, vì vậy bọn họ có thể tu luyện Linh lực. Gia tộc bọn họ chịu ơn của Minh Hoàng tộc, nên đời đời bảo hộ tộc chúng ta."

Lúc này, một bà lão chống gậy đứng ra nói. Lạc Y thấy người này đến, vội bước ra đỡ bà ấy bước vào.

"Du cô cô, sao người lại ra đây."

"Quý nhân đến, ta đương nhiên ra tự mình tiếp đón rổi."

Lam Nguyệt đánh giá lão bà trước mặt, đồng tử hơi sáng lên Lam sắc, nàng mở ra dị năng, lão bà này tuổi thế nhưng chưa đến ba mươi tuổi, nhưng bộ dạng lại như bà lão trăm tuổi. Hơn nữa, còn là một người bình thường không thể tu luyện.

Lam Nguyệt khẽ cau mày, là người bình thường nàng có thể hiểu, Quang linh căn mang nguyền rủa không thể tu luyện, nhưng ngoại hình của bọn họ là như thế nào? Chẳng lẽ tuổi thọ còn không bằng cả người bình thường ?

Du cô cô nhìn nàng nhíu mày, liền biết được nàng đang nghi hoặc cái gì, mở miệng giải đáp:

"Phượng cô nương hẳn đã nhìn ra, dung mạo của ta cùng thọ nguyên chênh lệch."

Lam Nguyệt nhướng mi, không ngờ người này lại nhìn ra được nghi hoặc của nàng, mở miệng:

"Du cô cô mời giải đáp."



Du cô cô được Lạc Y đỡ ngồi xuống ghế, mỉm cười nói:

"Phượng tiểu thư gọi ta Du Nhiên là được. Phượng tiểu thư hẳn cũng biết lời nguyền của Quang Linh căn? Quang linh căn từ ngàn vạn năm nay chỉ xuất hiện trong tộc Minh Hoàng ta, cũng được xem là đặc trưng nhận biết. Năm đó nguyền rủa rơi xuống, không chỉ người tu luyện Quang linh căn bị ám linh khí ăn mòn, đến thọ nguyên của chúng ta cũng bị ăn mòn. Mặc dù về sau người trong tộc đều ngừng tu luyện, hơn nữa người trong tộc bắt đầu kết hôn với người ngoài tộc, huyết mạch Minh Hoàng đến nay cũng dần bị suy thoái. Tuy không tu luyện linh lực có thể giúp bọn ta không bị Ám linh khí ăn mòn, nhưng tuổi thọ của bọn ta đều không quá ba mươi tuổi. Chỉ cần qua tuổi hai mươi, người trong tộc đều dần trở thành bộ dạng như ta hiện tại, sống đến năm ba mươi tuổi thì chết, không có trường hợp ngoại lệ."

Đồng tử Lam Nguyệt co rụt, vội nhìn sang Lạc Y, ánh mắt ngưng trọng. Lạc Y năm nay đã mười tám tuổi, chỉ còn hai năm nữa, nàng ấy cũng sẽ giống như Du Nhiên, biến thành một bà lão sao ?

Du Nhiên và Lạc Y đương nhiên biết Lam Nguyệt đang nghĩ gì, Du Nhiên liền mỉm cười nói:

"Phượng cô nương không cần lo lắng, Thánh Nữ đương nhiên là người đặc biệt. Nàng có thể tu luyện Quang linh căn đến Pháp Linh cảnh mà không hề bị ám linh khí phản phệ, chứng tỏ người hiện tại hoàn toàn không chịu tác động của nguyền rủa."

Lam Nguyệt cũng không có thở phào nhẹ nhõm, cho dù thật sự không bị ảnh hưởng thì cũng chỉ là hiện tại, còn tương lai, đợi Lạc Y tiến đến cảnh giới cao hơn, chưa biết được nguyền rủa có bất ngờ xuất hiện hay không.

Đây là một tai họa ngẩm, nhất định phải giải quyết trước.

Lạc Y từ bên cạnh Du Nhiên bước qua chỗ Lam Nguyệt, ngồi xuống trước mặt nàng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Lam Nguyệt.

"Tiểu thư, Lạc Y trước giờ đều được người bảo vệ, trước nay chưa làm gì được cho người, lại còn phải nhờ người hỗ trợ chuyện Tứ Ấn, đã là làm phiền người lắm rồi. Tiểu thư, lần này hãy để Lạc Y tự mình giải quyết đi. Ta phải trưởng thành, không thể cả đời đều khiến người lo lắng cho ta. Ta muốn là thanh kiếm sắc bén nhất của người, chứ không phải điểm yếu của người."

Lời này của Lạc Y khiến Lam Nguyệt hoàn toàn ngần người, nàng chưa từng nghĩ, tiểu nha đầu không chút chủ kiến suốt ngày chỉ biết lo lắng khóc lóc trước đây lại bất tri bất giác trưởng thành đến mức này.

Lam Nguyệt hơi hơi mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng. Lạc Y hơi phồng má, có chút bất đắc dĩ nói:

"Tiều thư, có phải người quên rồi không ? Ta lớn hơn người ba tuổi."

Lam Nguyệt: ".." Nhất thời quên mất hiện tại nàng mới 15 tuổi.

Lam Nguyệt không tiếng động thu hồi tay, hỏi lại nàng:

"Khụ, tiếp theo ngươi có sắp xếp gì không ?"

Lạc Y đứng dậy, gật gật đầu nói:

"Thời gian này ta đã tìm hiểu kỹ về Minh Hoàng Nhất tộc cũng như Thánh địa, nơi đó không ở Huyền Linh đại lục này. Ta định đến Quang Minh đại lục một chuyến."

Lam Nguyệt nhắm mắt, thần thức nhanh chóng tra xét thông tin về Quang Minh đại lục trong "Cửu Thiên sử lục) .

"Quang Minh đại lục, thánh địa của Quang linh căn sao ?"

Nơi đó tràn đầy Quang Linh lực, cũng là nơi có nhiều Quang linh căn linh giả nhất Huyền Nguyên Thiên. Có đến chín phần người có Quang Linh căn đến từ đại lục này.



Hình như Minh Hoàng nhất tộc cũng xuất ra từ đó.

Nói mới để ý, người Minh Hoàng tộc ở chỗ này, chỉ có hai người. Chính là Du Nhiên và cậu nhóc truyền tin ban nãy.

"Bọn ta theo lời tiên tri của nương ta mà đến nơi này. Nương của ta chính là Tư tế đời trước của Minh Hoàng nhất tộc. Mười tám năm trước, bà ấy tiên đoán Thánh nữ tộc ta đã giáng sinh. Tộc ta đã phái ra rất nhiều người, tìm kiếm khắp các đại lục mười tám năm qua, đến khi tuổi thọ của họ kết thúc, vẫn chưa tìm được ngài ấy. Ta là đợt thứ hai phái ra, đã tìm kiếm đã năm năm rồi, vốn tưởng đến khi chết cũng không tìm thấy ngài ấy, nhưng may mắn, Du Nhiên đã không phụ sứ mệnh."

Lam Nguyệt gõ nhẹ đầu ngón tay trên bàn, ánh mắt hơi lập lòe, quay sang Lạc Y nói:

"Lạc Y, chuyện này ta không cản em, nhưng nếu em muốn rời khỏi Huyền Linh đại lục, phải đột phá đến Thiên Dương Cảnh, còn nữa, phải quay về Tổng bộ, để Tuyên Vọng bố trí người theo em đi Quang Minh đại lục đi."

Lạc Y có chút chần chờ, nếu nàng quay về tổng bộ Cửu Môn, tên ngốc kia nhất định đòi theo nàng. Chuyến đi đến

Quang Minh đại lục lần này nguy hiểm trùng trùng, thực lực của nàng đúng là không đủ, nhưng nàng hiện tại chỉ mới bước vào cảnh giới Pháp Linh Cảnh, đợi nàng đột phá đến Thiên Dương Cảnh, nàng sợ Du cô cô không chờ

dudc.

Nhìn thái độ của Lam Nguyệt, nàng biết ý của tiểu thư đã quyết, nhưng mà...

Lạc Y nắm chặt tay, ngầng đầu nhìn Lam Nguyệt, có chút ủ rũ nói:

"Tiểu thư, Lạc Y không có nhiều thời gian ..."

Lam Nguyệt tự nhiên hiểu được khó khăn của nàng, nâng mắt nhìn Du Nhiên

"Ta co chuyen muon noi rieng voi Lac Y."

Du Nhiên gật đầu, dẫn toàn bộ ra ngoài. Lam Nguyệt liếc qua Tiết Thanh Hàn, hắn liền hiểu ý cũng rời đi.

Lạc Y không hiểu Lam Nguyệt muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, Lam Nguyệt mới nói.

"Lạc Y, ta có cách tăng tu vi của ngươi lên Thiên Dương Cảnh nhanh nhất. Ngươi, có dám thử không ?"

Lạc Y ngẩn ra, nàng chỉ mới vừa đột phá đến Pháp Linh Cảnh sơ kỳ. Từ Pháp Linh Cảnh lên Thiên Dương cảnh chính là một bước ngoặt vô cùng quan trọng của một Linh giả, bước lên Thiên Dương Cảnh trong vòng 1 năm, trừ tiểu thư ra, nàng chưa từng thấy người thứ hai làm được. Nếu người đã nói như vậy....

Lạc Y ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười, ánh mắt lại vô cùng kiên định. Thanh âm nàng không nhanh không chậm vang lên:

"Tiểu thư, Lạc Y dám."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.