Thân Văn Thành giận đỏ mặt, y giơ tay, chỉ vào Chu Thừa "Anh anh anh" nửa ngày, Chu Thừa chỉ nhíu mày, dường như không sợ sệt chút nào.
Hạ Cảnh chưa bao giờ nghĩ tới tiểu bạch kiểm nhà mình nhìn thế mà khí phách như vậy, vì giúp kim chủ thoát thân, lại có thể dùnh chiêu không biết xấu hổ thế này.
Chu Thừa "không biết xấu hổ", Thân Văn Thành vẫn còn muốn cãi, y vung tiền ngon lành như vậy mà chẳng được gì, tay run rẩy chỉ Chu Thừa nửa ngày, cuối cùng chỉ sang Hạ Cảnh.
Thanh niên trừng mắt nhìn, đôi mắt hoa đào sáng rực, đáy mắt mông lung, "Anh chỉ tôi làm gì? Tôi không có tiền đâu."
Chu Thừa liếc mắt nhìn Thân Văn Thành, rồi liếc sang nhìn Hạ Cảnh, sắc mặt lạnh nhạt móc tờ chi phiếu mới nhận được ra, trực tiếp nhét vào túi Hạ Cảnh, hờ hững ung dung nói: "Tiền tiêu vặt đây."
Như thể đây không phải một tấm chi phiếu triệu bạc, mà chỉ là một tờ tiền giấy.
Vốn dĩ hành động của Thân Văn Thành làm Hạ Cảnh phát sầu, nhưng Chu Thừa chỉ cần một động tác nhỏ như thế đã đủ lấy lòng cậu.
Đây là chuyện tiền bạc sao? Không phải!
Tiểu bạch kiểm nhà cậu rất có chừng mực, nhận tiền của người khác cũng biết phải giao nộp, không có chút nào lo lắng cậu sẽ không cho đối phương đầy đủ phí bao dưỡng! Đây là vì tuyệt đối tin tưởng kim chủ, cậu cũng không thể phụ lòng sự tin tưởng và chuyên nghiệp của Chu Thừa.
Chờ một lát nữa mà rảnh rỗi, cậu sẽ suy nghĩ xem làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-thuc-tra-thu-lao-don-gian/1729581/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.