Hạ Cảnh có chút thất vọng vì mình không thể tùy ý nắm tay tiểu bạch kiểm.
Nhưng cậu cũng không có cách nào —— cậu thực sự không nỡ làm Chu Thừa mất hứng.
Mới quen được mấy ngày, nhất cử nhất động của người đàn ông này đã chạm vài trái tim cậu, làm cho cậu luôn không nhịn được muốn phải nhìn thêm vài lần.
Mắt Hạ Cảnh đảo quanh bốn phía vắng tanh, từng chút một nhẹ nhàng cọ vào trong lồng ngực Chu Thừa.
Đối phương ôm cậu, xuyên qua lồng ngực rắn chắc, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng tim Chu Thừa đập từ từ tăng nhanh.
Cậu hơi ngước mắt, đôi mắt ấy như hươu con ngậm lấy hơi nước nhìn cằm đối phương. Tuy trên người Chu Thừa chẳng có đồng nào, dựa cả vào cậu nuôi, nhưng dáng vẻ của người đàn ông luôn hết sức chỉnh chu, râu trên cằm chỉ có một tầng mỏng, hiển nhiên đã được cạo rất tỉ mỉ.
Hạ Cảnh hơi nhón chân lên, khẽ liếm cằm anh.
Hơi dính, hơi ngứa.
Hơi nhớ nhung khiến người ta muốn tiếp tục.
Người đang ôm cậu bất giác run lên, nhìn đôi mắt của anh chợt lóe lên chút mơ hồ.
"... Đừng nghịch." Chu Thừa thấp giọng nói.
"Ohh..."
Hạ Cảnh cúi đầu chưa hết thòm thèm.
Gương mặt của anh lúc nào cũng đẹp, mà làm sao không quan tâm được chứ... Không chỉ có ngoài mặt cấm dục, nội tâm của hết sức cấm dục là sao?
"Chu Thừa."
"Hả?"
"Anh thích kiểu người thế nào?" Hạ Cảnh hỏi anh, "Có phải em làm chưa tốt không?" Lần đầu tiên cậu bao dưỡng người khác, đương nhiên sẽ vài chuyện cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-thuc-tra-thu-lao-don-gian/1729580/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.