Lớp áo lót trong vốn là màu đen, làm bộ váy áo trắng đen rõ ràng. Bộ trang phục làm tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết. Một đôi mắt đẹp lại lạnh lùng, sắc bén. Tựa như có hàn khí bao bọc toàn thân, khiến người khác nhìn thấy không khỏi chấn kinh.
Ánh mắt của Lộ Ánh Tịch sượt qua vai Mộ Dung Thần Duệ nhìn tới trước. Vừa trông thấy người đó, đáy lòng nàng như bị sóng lớn đập vào bờ. Dù thế nào đi nữa nàng cũng không ngờ tới, người đến lại là Diêu Lăng! Vết sẹo dữ tợn trên mặt nàng ta đã biến mất, chỉ còn lại vết thâm nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Mất đi khuyết điểm, khuôn mặt nàng ta càng thêm lạnh nhạt xinh đẹp. Thế nhưng đôi mắt sâu hun hút vẫn không vì gương mặt gần như trở về như cũ mà tăng thêm chút ấm áp.
Trong phút chốc, cả ba người đều im lặng đứng nhìn nhau, không nói lấy một tiếng. Ngay cả bầu không khí cũng dường như đông cứng lại.
Một lúc sau, Mộ Dung Thần Duệ mới ho khan một tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Sao nàng lại ở đây?”
Ngoài cửa phòng, Diêu Lăng cười nhạt, làm dáng hạ thấp người hành lễ: “Hiện nay trên dưới Hoàng Triều ai cũng đang hoang mang. Hóa ra Hoàng thượng không phải là chưa biết sống chết ra sao, mà là cùng mỹ nhân thong dong du ngoạn. Diêu Lăng thực sự ngu xuẩn, vẫn khăng khăng cho rằng Hoàng thượng không phải hạng người thích mỹ nhân mà không màng đến giang sơn. Nhưng thật ra Hoàng thượng cũng chỉ là kẻ…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260367/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.