Màn đêm bao trùm khắp nơi, được ánh trăng sáng chiếu rọi, cùng với bầu trời lấp lánh ánh sao.
Sân vườn sau nhà, có hai người đang đứng đối diện nhau, phong thái thong dong.
“Đoàn huynh, có bí mật gì muốn nói với ta thế?” Lộ Ánh Tịch mang theo ý cười dịu dàng, mở miệng hỏi.
“Qua hai ngày nữa chúng ta sẽ tiến vào lãnh thổ Lâm Quốc.” Đoàn Đình Thiên cảm thán một câu không đầu không đuôi. Hắn ta ngẩng đầu ngắm trăng rằm, khẽ ngâm nga: “Ánh trăng sáng giống trăng quê nhà quá[1]!”
[1] Đây là câu thơ trong bài Đêm trăng nhớ người của Đỗ Phủ. Bài thơ diễn tả nỗi nhớ quê hương, gia đình, người thương của người lính đang chinh chiến trên sa trường. Đêm tối, đứng gác ngắm ánh trăng mà lòng xao xuyến. Dịch thơ sau:
Trống dồn ngăn bước người đi;
Trời thu biên giới, buồn gì nhạn kêu?
Đêm nay sương trắng xuống nhiều,
Ánh trăng sáng giống trăng quê nhà quá!
Anh em mỗi kẻ một nơi,
Không nhà sống chết biết hỏi cùng ai.
Thư đi chẳng thấy hồi âm,
Huống chi chinh chiến nay còn chưa thôi.
“Lâm Quốc có một sĩ tử yêu nước như Đoàn huynh đây thật sự rất may mắn.” Lộ Ánh Tịch tươi cười, nhàn rỗi tiếp lời hắn ta.
“Lộ muội muội, muội nói như vậy dường như chưa xem mình là người Lâm Quốc rồi.” Đoàn Đình Thiên thu lại tầm mắt, quay sang nhìn nàng.
“Lâm Quốc chưa bao giờ nuôi dạy ta, mà ta cũng chưa từng uống giọt nước nào của Lâm Quốc, cũng chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260366/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.