“Sư tôn?” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn lão, mỉm cười hỏi: “Không phải sư tôn đã nói có thể giải bất cứ loại độc nào trên thế gian này sao?”
Lão nhướng hàng lông mày trắng phau, tức giận nói: “Nha đầu nhà ngươi, lại dám dùng lời của ta để công kích ta.”
“Ánh Tịch không dám.” Lộ Ánh Tịch vẫn giữ nét cười yếu ớt trên khuôn mặt xinh đẹp, giọng điệu bình tĩnh. Nàng không để lộ chút khẩn trương, lo lắng: “Nếu như ngay cả sư tôn cũng không giải quyết được độc rắn này, vậy thì trên thế gian này chẳng có ai có thể làm được.”
Ông lão khó chịu càu nhàu: “Khá khen cho nha đầu nhanh mồm nhanh miệng nhà ngươi. Việc này không dùng bản lĩnh xuất chúng của ta thì không được rồi.”
“Chẳng lẽ sư tôn tàng trữ thuốc trân quý không nỡ cho Ánh Tịch dùng ạ?” Lộ Ánh Tịch rất thản nhiên ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng lên lan can hành lang. Ánh mắt nàng liếc về hướng Diêu Lăng đang đứng thẳng bên kia. Nàng thấy nàng ta đang vô cùng căng thẳng, dường như đang chờ đợi kết quả chuẩn đoán, thì lòng nàng càng thêm trấn định. Nếu loại độc thật sự khó giải, thì Diêu Lăng đã thừa cơ hội hiện tại để thoát thân rồi. Nếu nghĩ như vậy, nhất định là nàng còn có một con đường sống.
“Thuốc tốt đương nhiên đáng giá nhưng làm sao đem so với mạng người được?” Lão bừng bừng tức giận, trợn mắt liếc Lộ Ánh Tịch. Lão lại kiên quyết nói: “Con có hiểu nam nữ thụ thụ bất thân không hả? Chẳng lẽ lại để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260368/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.