Hoàng đế ngồi trên ghế cao, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng liếc nhìn phía dưới, nói chầm chậm: “Chiếu theo cung quy, phàm là phi tần vì ganh ghét mà sinh sự, nhẹ thì nhốt vào phòng tĩnh tâm, nặng thì tước đi chức vị.”
Diêu Lăng ngẩng đầu, đôi mắt lạnh căm chiếu thẳng đến hắn, trả lời: “Từ khi Thần thiếp nhập cung đến nay, đã vứt bỏ tất cả mọi thứ lại sau lưng. Hoàng thượng nói thế nào thì liền làm thế ấy.”
Vầng trán Hoàng đế nhăn lại, ánh mắt nặng nề u ám hàm chứa nhiều cảm xúc, môi mím chặt.
Bầu không khí lại trở nên im ắng, tù túng.
Cung nữ đã nhận lệnh mang dây thừng tới, và một thái giám vác thang gỗ theo sau. Sau đó, hắn ta trèo lên thang, cột dây để treo chuông pháp khí lên xà ngang.
Lộ Ánh Tịch vẫn giữ im lặng, mày cau chặt nhìn mọi thứ đang diễn ra. Đối với nàng mà nói, chuyện xui xẻo này chỉ là chuyện nhỏ, nàng vốn định chuyện nhỏ hóa không. Không hiểu vì sao Hoàng đế đột nhiên lại cố chấp muốn nhất định phải làm đến cùng. Có thể hắn đã quên, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ, ngay mai là đến kỳ hạn bảy ngày. Đó mới là chuyện lớn.
“Hoàng thượng.” Diêu Lăng bỗng dùng giọng nói rét buốt lên tiếng, “Nếu Hoàng thượng chứng minh được Hoàng hậu vô tội, Hoàng thượng dự định đối xử với Thần thiếp ra sao?”
Hoàng đế lạnh tanh như cũ đứng dậy nhìn nàng ta từ trên cao: “Hiền phi ở trong cung đã lâu, hẳn là biết rõ cung quy.”
Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260316/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.