Những ngày tiếp theo sóng yên biển lặng, rồi cũng đến hôm cuối cùng. Diêu Hiền phi đã có thể đứng dậy xuống giường. Đó cũng là thời điểm đối chất.
Vì sự việc phát sinh ở Trai cung nên Hoàng đế chọn tiến hành phán xử tại đó.
Cung điện đỏ thẫm, rộng rãi tịch mịch. Ánh tà dương màu vàng nhạt trải dài, tảng đá xanh trên mặt đất phát ra tia sáng lành lạnh.
Các cung nữ quỳ phủ phục trên mặt đất, đầu cúi thấp, đồng loạt thưa thốt: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm đó Hoàng hậu nương nương và Diêu Hiền phi nương nương đóng cửa trò chuyện với nhau. Khoảng chừng nửa giờ sau đó chúng nô tỳ thấy Hoàng hậu nương nương ra mở cửa, còn Diêu Hiền phi bị thương nặng, ngã sõng soài trên mặt đất bên trong.”
Hoàng đế thản nhiên liếc nhìn tất cả mọi người ở bên dưới, mở miệng, “Có người nào tận mắt chứng kiến Diêu Hiền phi bị thương như thế nào không?”
Các cung nữ đều im lặng, rất lâu sau mới có một người ngẩng đầu lên nhỏ tiếng nói: “Bẩm Hoàng thượng, khi ấy là gần đến giờ dùng bữa nên nô tỳ đã mạn phép gõ cửa. Sau đó nô tỳ thấy Hoàng hậu nương nương đã xoay người rời khỏi.”
Hoàng đế khẽ ừ hử một tiếng, cũng không tỏ thái độ rõ rệt, đưa mắt nhìn về phía Diêu Hiền phi đang đứng đợi bên dưới, rồi mở miệng hỏi nàng ta: “Hiền phi, sự việc sao. Bây giờ nàng kể lại đi.”
Diêu Hiền phi vẫn còn yếu, vết sẹo dài xấu xí kia càng thêm nổi bật gai mắt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260315/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.