Thời gian này, tâmtrạng Lạc Tuyết sa sút rất nhiều, chờ đợi thật lâu mới biết được tin tức của cha mẹ, từ sau khi nàng biết được mọi việc, hàng đêm vẫn mơ cùngmột giấc mộng, trên vách đá ngập tràn băng tuyết, một người đàn ông ômtrong tay một đứa bé, hướng về phía vách núi xa xăm hét lớn, tiếng hétlong trời lở đất, lại khiến người ta tê tâm liệt phế, nàng mỗi lần cốgắng nhìn rõ gương mặt người đàn ông đều giật mình tỉnh giấc.
Cơn ác mộng này đã quấy rầy nàng rất nhiều năm, đến tận bây giờ, nàng vẫnkhông thể nào thấy được người đàn ông trong giấc mộng đó là ai? Chẳngnhẽ là cha ruột của nàng sao? Ông ấy đang hét lên điều gì? Có phải….liên quan đến mẹ nàng không?
Lạc Tuyết luôn để ý đến chuyện này, nêncứ thẫn thờ ngồi một mình, mặc cho Cẩm nhi đã nghĩ hết biện pháp trêuđùa Lạc Tuyết, hi vọng tiểu thư sẽ làm một tân nương tử vui vẻ.
Lúc tâm trạng Lạc Tuyết khá hơn, thì đã đến ngày cưới.
Nàng lưu luyến cúi lạy từ biệt Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung, trong mắt ươn ướt, lại bị bà mối đưa ra ngoài, Cẩm nhi không nỡ rời xa tiểuthư khóc như mưa, nhất quyết nắm chặt tay Lạc Tuyết không muốn buông….
Nàng lấy thân phận thứ phi gả đi, nên không có tiếng nhạc được tấu lên, màtrên đất cũng không được trải gấm đỏ, chỉ là một kiệu nhỏ, và giá y đỏthẫm trên người nàng. Từ Trang vương phủ quản gia chỉ mang theo một độirước dâu nho nhỏ, đón nàng từ phủ thị lang gả vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976569/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.