"Lạc Tuyết?" Long Ngạo Thiên nhẹ nhíu mày, lần thứ hai gọi Lạc tuyết giữa lúc nàng đang mơ mơ màng màng.
Lạc Tuyết khẽ quay đầu lại, thấy đúng là Long Ngạo Thiên, mỉm cười kêu lên: "Vương Gia! Chàng đã về rồi!"
"Như thế nào, nàng không hi vọng bổn vương trở về sao?” Long Ngạo Thiên hònđá đè nặng trong lòng chưa tản đi, giọng hơi lạnh lùng hỏi.
LạcTuyết giật mình, nhìn sâu xa Long Ngạo Thiên một lát, mới nói: "VươngGia tại sao có thể nói như vậy? Đây là vương phủ của chàng, chàng là chủ tử ở nơi này, ai lại dám không chào đón chàng trở về phủ chứ?"
Long Ngạo Thiên nuốt xuống tức giận, đến gần Lạc Tuyết, "Nàng nói đúng, Bổnvương là là chủ tử của nơi này, bất luận là kẻ nào thích cũng được,không thích cũng không sao, đều phải học chấp nhận!”
Lạc Tuyếtmặt không cắt ra một giọt máu, mơ hồ cảm thấy đau đớn, niềm kiêu hãnhcủa nàng cũng nổi lên, khóe miệng nhẹ nhích lên, cười như không cười,"Lạc Tuyết tạ ơn Vương Gia dạy bảo, Lạc Tuyết nhất định ghi nhớ thânphận của mình!"
Long Ngạo Thiên đã giận bây giờ lại càng giậnthêm, tại sao nhất định không chịu nói vài câu ôn nhu nhẹ nhàng vậy? con ngươi màu đen của hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ôn hòa của Lạc Tuyết, gằn từng chữ: “Nếu như đã biết thân phận của mình, vì sao không xưng là thiếp.”
"Dạ, thiếp biết sai rồi! Xin Vương Gia tha tội!" Lạc Tuyết ngừng chốc lát, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Hừ!" Long Ngạo Thiên vung cẩm bào xoay người rời đi. Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976571/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.