"Lạc Tuyết?" Long Ngạo Thiên nhẹ nhíu mày, lần thứ hai gọi Lạc tuyết giữa lúc nàng đang mơ mơ màng màng.
Lạc Tuyết khẽ quay đầu lại, thấy đúng là Long Ngạo Thiên, mỉm cười kêu lên: "Vương Gia! Chàng đã về rồi!"
"Như thế nào, nàng không hi vọng bổn vương trở về sao?” Long Ngạo Thiên hònđá đè nặng trong lòng chưa tản đi, giọng hơi lạnh lùng hỏi.
LạcTuyết giật mình, nhìn sâu xa Long Ngạo Thiên một lát, mới nói: "VươngGia tại sao có thể nói như vậy? Đây là vương phủ của chàng, chàng là chủ tử ở nơi này, ai lại dám không chào đón chàng trở về phủ chứ?"
Long Ngạo Thiên nuốt xuống tức giận, đến gần Lạc Tuyết, "Nàng nói đúng, Bổnvương là là chủ tử của nơi này, bất luận là kẻ nào thích cũng được,không thích cũng không sao, đều phải học chấp nhận!”
Lạc Tuyếtmặt không cắt ra một giọt máu, mơ hồ cảm thấy đau đớn, niềm kiêu hãnhcủa nàng cũng nổi lên, khóe miệng nhẹ nhích lên, cười như không cười,"Lạc Tuyết tạ ơn Vương Gia dạy bảo, Lạc Tuyết nhất định ghi nhớ thânphận của mình!"
Long Ngạo Thiên đã giận bây giờ lại càng giậnthêm, tại sao nhất định không chịu nói vài câu ôn nhu nhẹ nhàng vậy? con ngươi màu đen của hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ôn hòa của Lạc Tuyết, gằn từng chữ: “Nếu như đã biết thân phận của mình, vì sao không xưng là thiếp.”
"Dạ, thiếp biết sai rồi! Xin Vương Gia tha tội!" Lạc Tuyết ngừng chốc lát, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Hừ!" Long Ngạo Thiên vung cẩm bào xoay người rời đi. Để lại Lạc Tuyết mộtmình đứng đó ngơ ngẩn, lo lắng một lúc rất lâu, đây là như thế nào? Đâylà lần đầu tiên sau khi nàng gả cho chàng hai người bất hòa, nhưng LạcTuyết suy nghĩ thật lâu, cũng không biết nàng sai ở đâu.
Nhưngđúng là Long Ngạo Thiên rất giận, lúc trước cưới Lạc Tuyết là vì thíchnàng, bởi vì sắc đẹp của nàng khiến cho bản thân khó có thể kiềm chếđược, mà lúc này hắn lại muốn nhiều hơn thế, bản thân hắn cũng khônghiểu hắn muốn nhận được điều gì trên người của nàng?
Vừa nghĩ đến trong lòng nàng có nam nhân khác, Long Ngạo Thiên không biêt tại saolại nổi giận, mặc kệ oán hận trong đầu, đi tới nơi ở của Thượng Quan VũĐiệp "Thanh Tâm các" .
"Vương Gia, vừa rồi quản gia đã tới báo,nói là Vương Gia đã trở về phủ, thiếp đã chuẩn bị cháo tổ yến cho VươngGia đi đường về mệt, như thế nào mà lúc này Vương Gia mới tới đây? Haha, có phải là đã qua thăm Tuyết muội muội rồi không?" Thượng Quan VũĐiệp bưng cháo, nũng nịu nói.
Long Ngạo Thiên nhận lấy bát cháotổ yến, đơn giản"Ừ" một tiếng, liền chơi đùa cùng Tiểu Quận Chúa LongKhuynh Nhã, Thượng Quan Vũ Điệp trong lòng không thể hiện gì, trên khuôn mặt là nụ cười, nói: "Lạc Tuyết muội muội sinh ra rất xinh đẹp, vừanhìn đã thấy thương, người nào nhìn thấy cũng vô cùng thích nha! Vươnggia nên đến xem nhiều hơn."
"A? Vương phi nói thật lòng sao?" Long Ngạo Thiên sắc mặt không đổi trả lời.
Câu này vừa nói ra Long Ngạo Thiên lại nghĩ đến Lạc Tuyết, nàng đang trêuđùa bổn vương sao? Khó chịu được khai thông, đưa Long Khuynh Nhã giaocho bà vú, một mình đi đến thư phòng.
Thượng Quan Vũ Điệp nhìn bóng lưng Long Ngạo Thiên rời đi, miệng nhếch lên, dùng sức vò chiếc khăn trong tay.
Lạc Tuyết ở tại hoa viên bên trái tên là"Hà Nguyệt trai" .
Nàng ngẩn người nhìn cuốn sách trong tay rất lâu, vẫn còn ở trang đó nãy giờ không lật trang khác, ánh mắt trống rỗng mơ màng. Ngọc nhi đưa nướctới, hầu hạ nàng rửa mặt, thay trung y, nhỏ giọng nói: “Trắc vương phi,Vương Gia phái người đến báo, nói là tối nay nghỉ ngơi ở "Thanh TâmCác", mời người đi ngủ thôi.”
Lạc Tuyết "Ha ha" nở nụ cười, "Ừ,ta đã biết, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, tối nay không cần tới hầu hạ.” Nàng đã sớm biết sẽ như thế này, với tính tình của chàng, là saodễ dàng hết giận như vậy được?
"Dạ, trắc vương phi." Ngọc nhinhìn Lạc Tuyết bình tĩnh nói làm nàng không biết làm sao cho phải, nàngnghĩ trắc vương phi nhất định sẽ phải khóc một trận.
Lạc Tuyết trong lòng thầm khóc, không thay quần áo mà nằm xuống, cả đêm không nằm mộng.
Buổi sáng, theo thường lệ đến chỗ ở của Thượng Quan Vũ Điệp vấn an, pháthiện Long Ngạo Thiên cũng ở đó, chàng không không vào triều sao? LạcTuyết mặc dù hoài nghi, nhưng vẫn lễ phép hướng theo địa vị hai ngườichào hỏi.
.
"Muội muội hôm nay ở lại đây ăn sáng với tỷ tỷ được chứ? Nhiều người càng náo nhiệt hơn." Thượng Quan Vũ Điệp nhiệt tình mời.
"Cảm tạ Vương phi đã mời, Lạc Tuyết. . . . . ." Long Ngạo Thiên đang uốngtrà, cũng không buồn ngẩng đầu ngắt lời nói: "Nàng trở về "Hà NguyệtTrai" dùng bữa đi."
Lạc Tuyết sắc mặt không đổi, đáy mắt nhanhchóng tràn ngập bi thương, nhưng rất nhanh sau đó thản nhiên yếu ớtcười, "Dạ, vậy thiếp xin cáo lui!"
"Vương Gia, Lạc Tuyết muộimuội. . . . . ." Thượng Quan Vũ Điệp nhìn Lạc Tuyết thướt tha rời đi,khóe miệng cong lên, cố ý khuyên ngăn, lại bị Long Ngạo Thiên ngắt lời,"Dùng cơm đi!"
Long Ngạo Thiên ăn không có cảm giác ngon ăn qualoa một ít, xong đặt đũa xuống, ban đầu hắn định hồi kinh sau đó xinhoàng thường nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay muốn mang Lạc Tuyết ra ngoàicưỡi ngựa, bây giờ lại biến thành như thế này, hắn cũng không còn hứngthú gì nữa, gọi thị vệ tới dăn dò, sau đó thay đổi y phục, liền xuấtphủ.
Lạc Tuyết trở lại "Hà Nguyệt Trai" , Ngọc nhi đã dọn xong đồ ăn, Lạc Tuyết ăn vài miếng, nói là không có khẩu vị, bắt Ngọc nhi mangđi.
"Trắc vương phi, Ngọc nhi là một nha hoàn, người dạy Ngọc nhi, như vậy sẽ phá hỏng phép tắc?” Ngọc nhi không yên lòng hỏi.
"Làm sao có thể như vậy được? Đừng sợ, có ta rồi." Lạc Tuyết an ủi, chuyệnđã không tốt còn có thể không tốt đến mức nào nữa đây?
Toàn bộmột ngày, Lạc Tuyết đều ở đây dạy Ngọc nhi đánh cờ, Ngọc nhi lúc đầu còn không biết cách chơi lắm, nhưng mấy ván tiếp theo, đã dần nắm đượcphương pháp, chủ tớ hai người bắt đầu sôi sục khí thế, Long Ngạo Thiênđứng ở phía đối diện “Hà Nguyệt Trai” nhìn tới, trừng mắt nhìn thật lâu, cuối cũng vẫn không đi vào. Tâm trạng hắn cả ngày không yên, mà nànglại hào hứng như vậy, chơi cờ rất vui vẻ, làm sao còn tâm trạng để nghĩtới hắn đây?
Buổi tối, Ngọc nhi sau khi đi về nói, "Vương Gia đãnghỉ ngơi ở "Thanh Tâm các".” Lạc Tuyết gật đầu, vẫn như hôm qua bảoNgọc nhi lui xuống.
Liên tục năm ngày, Long Ngạo Thiên đều không đến chỗ Lạc Tuyết, cũng không ngủ ở đây.
Đến buổi tối ngày thứ sáu, Lạc Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, đang muốntháo trang sức, thì Ngọc nhi đi vào, đang muốn mở lời, bị Lạc Tuyết ngắt lời nói: "Ngọc nhi, về sau có chuyện gì liên quan Vương Gia, không cầnbáo nữa. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, mau đi ngủ đi. Sáng ngày mai ngươicòn phải dạy ta làm nữ công đấy."
"Không phải, trắc vương phi, là . . . . ."
"Là ngươi không muốn dạy ta nữa sao? Ha ha, Ngọc nhi, ngươi và nha đầu Cẩmnhi hầu hạ ta trước kia kém hơn rất nhiều nha, nàng bất luận làm cái gìthì phải rõ ràng việc đó.” Lạc Tuyết vẫn đưa lưng về phía Ngọc nhi nói.
"Không phải, là Vương Gia đã đến!" Ngọc nhi lần này cướp lời nói.
"Ngọc nhi, ngươi xuống trước đi!" không biết từ lúc nào Long Ngạo Thiên đãđứng ở cửa phòng, nghe thấy lời Lạc Tuyết nói, làm lòng hắn nguội lạnh.
"Dạ, Vương Gia, nô tỳ xin cáo lui." Ngọc nhi khom người lui xuống.
Lạc Tuyết dừng tay ở giữa không trung, ngây người rất lâu , mới xoay người, đi tới trước mặt Long Ngạo Thiên, cúi người hành lễ: "Thiếp xin vấn anVương gia!"
"Nàng không mời bổn vương vào phòng sao?" Long Ngạo Thiên khóe miệng nâng nhẹ, hơi trêu tức nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]