Lê Sinh Niên trải qua gian khổ nhiều năm như vậy, giờ phút này đối mặt với câu hỏi của LạcTuyết , lại run rẩy nói không ra lời, nhìn ánh mắt mong đợi của LạcTuyết, Lê Sinh Niên suy nghĩ thật lâu mới nghẹn ngào nói: “Cha mẹ ruộtcủa con mười lăm năm trước đã …….mất! Khi đó con mới một tuổi, cha convà một đêm trời bão tuyết rơi xuống ôm con đến cho chúng ta, nhờ chúngta nuôi con trưởng thành, trên cổ con là chiếc chìa khóa do phụ thân con để lại, phía trên khắc ngày sinh tháng để của con, huynh ấy nói mẹ conđã chết, huynh ấy còn có một ít ân oán chưa kết thúc, nhờ chúng ta chămsóc con, sau đó rồi rời đi. Từ đó về sau, chúng ta không còn có gặp lạicha con nữa, cho đến sau khi huynh ấy đi được ba tháng, ta mới ngheđược tin tức, huynh ấy đã chết, chết trong tay"Mạc Bắc Hắc Thất", hìnhnhư là trúng độc Hắc Phong mà chết. Lúc ấy chúng ta ở Tề Châu, bởi vì sợ kẻ thù của cha con tới tìm, liền rời nhà tới kinh thành!”
Saukhi nghe xong Lê Sinh Niên nói, Lạc Tuyết suýt nữa té xỉu, chuyện tíchtụ trong lòng bao nhiêu năm qua, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được sángtỏ, kết quả như vậy! Cha còn gì nói nữa, hóa ra bọn họ đã chết! hóa ratrông mong nhiều năm như vậy, tất cả đều là công dã tràng?
Haihàng nước mắt trong suốt chảy xuống, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vừa muốn nói ra, thì chỉ là tiếng khóc lớn, hai bờ vai mảnh mai không ngừng run lên, Triển Nguyệt Dung vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976567/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.