Có lẽ khoảnh khắc ấy thật tuyệt diệu, con người lặn ngụp trong dòng chảy thời gian cũng chỉ để chứng kiến những thời khắc như vậy mà thôi.
Hội trường xôn xao ồn ào, không còn yên lặng như trước, nhưng lại tràn trề sức mạnh sục sôi. Bất kể là học sinh tiểu học ngồi đằng trước, hay học sinh cấp hai cấp ba ngồi sau, tất cả đều mày mò cái hộp gỗ nhỏ.
Cờ Khổng Minh vốn là loại trò chơi trí tuệ phổ biến, nhiều đứa bé đã từng chơi rồi, nhưng sau khi nghe luật chơi của hiệu trưởng Tăng, trò chơi vốn quen thuộc bỗng trở nên thú vị hơn nhiều.
Lâm Triều Tịch mỉm cười, thực ra Lão Lâm cũng là kiểu người khôi hài như thế, nói sao nhỉ, có những câu chuyện được kể bởi họ sẽ làm mọi người vô cùng hứng thú, bởi chính họ đã may mắn được đích thân trải nghiệm niềm vui của hành trình khám phá điều mới mẻ. Câu chuyện của họ dù ngắn hay dài cũng đủ dẫn bạn đến với miền tươi đẹp ấy, nhưng đáng tiếc, đa số mọi người đều sẽ nhanh chóng quên mất cảm giác sung sướng mãn nguyện khi có ước ao và khát vọng.
Bởi vì quá khó khăn, lại không đủ nghị lực và đam mê, Lâm Triều Tịch cũng không biết tác dụng của thứ phép thuật ấy sẽ duy trì được bao lâu với đám trẻ.
Cô vừa nghĩ vừa đi hai nước cờ, quân cờ nhảy tới một vị trí trống, cô nhặt bỏ quân cờ vừa bị nhảy qua. Đây hoàn toàn là nước đi trong vô thức, ngay sau đó cô bị một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/3206766/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.