Màn ảnh xuất hiện một ông lão đang mỉm cười.
Ông lão mặc bộ đồ lao động màu xanh đen giản dị, sau lưng là bức tường trắng, ông ngồi trên ghế sofa, nụ cười cũng mộc mạc như bộ đồ, khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.
Khác với Hiệu phó Trương, ông không cầm theo bản thảo, dường như không hề tính trước sẽ nói những gì, cứ vậy đối diện với camera: “Các em học sinh thân mến, rất xin lỗi vì phải dùng cách này để gặp các em, khiến các em cảm thấy xa cách, nhưng thầy nghĩ rằng, khoảng cách này lại có thể khiến chúng ta đều cảm thấy thoải mái.”
Lời ông nói rất chân thành, tất cả học sinh trong hội trường ngẩng đầu nhìn, ai nấy đều thoải mái tươi cười.
Ông nói: “Thật ra thầy là người rất dễ xấu hổ, bảo thầy phát biểu trước mặt bao nhiêu người thế này, thầy phải mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị tâm lí, vậy nên ban tổ chức đề xuất thầy có thể dùng video để truyền đạt tâm tư tới các em, thầy lập tức nghĩ “Trời, thế thì còn gì bằng”.”
Nụ cười tươi rói của ông lan đến tất cả học sinh ngồi dưới, từ lớn đến bé đều bật cười ha ha, chính ông cũng đang cười, ánh mắt trìu mến, thần thái sáng ngời.
Một lúc sau, ông mới nói tiếp: “Ban nãy có lẽ các thầy cô khác đã dặn dò các em rất nhiều rồi, nào là ý nghĩa của trại hè, nào là mục đích học tập, những việc được phép và không được phép làm, chắc hẳn đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/3206765/chuong-35.html