Tóm lại là tự đào hố chôn mình.
Bữa trưa Lâm Triều Tịch không ăn mấy, vừa vận động kịch liệt xong, thực sự chẳng còn chút bụng dạ nào.
Trái ngược với cô, ba cậu nhóc lại ăn siêu nhanh, dường như cuộc chạy đua điên cuồng vừa rồi chỉ là màn khởi động nhẹ nhàng trước bữa ăn.
Cùng là con người mà khác xa nhau quá.
Đám con trai ăn như rồng cuốn.
Đợi bọn họ ăn xong, Lâm Triều Tịch đứng dậy định cầm đồ ăn thừa đi đổ.
Nhưng lúc cô thu dọn bát đũa, Bùi Chi, Hoa Quyển, Lục Chí Hạo đều đồng loạt ngẩng lên, nhìn cô chằm chằm.
Lục Chí Hạo nói: “Trên tường dán nhắc nhở không được bỏ thừa đồ ăn.”
Hoa Quyển: “Cậu kén ăn phết nhỉ, thế là không đủ dinh dưỡng đâu.”
“Cho nên không chạy nổi.” Bùi Chi chốt một câu tổng kết.
Lâm Triều Tịch sững sờ, cô, một sinh viên đại học 22 tuổi lại bị ba đứa con trai phê bình kén ăn. Có lẽ đám trẻ này không hề biết sau này đặc quyền của nữ sinh đại học chính là dùng giảm cân làm cái cớ hùng hồn để bỏ bữa.
Nhưng sau này là sau này, bây giờ là bây giờ.
Lâm Triều Tịch cúi đầu nhìn khay inox.
Ngón tay vừa ngắn vừa nhỏ kéo khay cơm, khay inox lờ mờ phản chiếu khuôn mặt cô, dùng bốn chữ “tròn như cục đất” để hình dung cũng chẳng quá đáng.
Cô không còn là sinh viên đại học, chỉ là một con nhóc.
Hiện thực quá tàn khốc, cô chỉ đành yên lặng cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/3206764/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.