Trong lúc Lư Oanh vui mừng tới hai mắt cũng híp lại thành hình trăng non đầu tháng thì một đám thiếu niên đã vây xung quanh hai tỷ đệ nàng.Xa xa nhìn thấy thân ảnh nàng với nụ cười tươi rói đang được chúng thiếu niên xúm quanh, gương mặt Tăng Trường Chí như giăng một màn sương lạnh.Bình Nhân ngồi trong xe ngựa của mình, chứng kiến người thương nhìn Lư Oanh không chớp mắt, nàng cắn môi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận.Sau khi yêu cầu phu xe tiến lại gần hơn chút nữa, Bình Nhân thấp giọng gọi: "Trường Chí...".Tiếng gọi kia lộ ra vẻ hờn dỗi được người nói cố ý thêm vào.
Xưa nay, mỗi lần nàng gọi hắn một tiếng như vậy, Tăng Trường Chí sẽ dịu dàng nhìn về phía nàng, trong ánh mắt chứa nụ cười, gương mặt ánh lên sự yêu thương.Lúc này, Tăng Trường Chí cũng đã quay đầu nhìn, nhưng hắn lại cau mày, sau khi chằm chằm nhìn nàng một hồi, hắn không kìm được mà hạ giọng tức giận nói: "Sao muội cũng tới?".
Hắn dùng thời gian hai ngày mới lấy hết dũng khí tới gặp Lư Oanh, không ngờ vừa mới ra khỏi cửa liền bị Bình Nhân đuổi theo.
Sao trước kia hắn không phát hiện ra Bình Nhân này vướng víu tới như vậy?Thấy Tăng ca ca không vui, vành mắt Bình Nhân đỏ lên.
Nàng cũng không muốn đi theo, chỉ là, chỉ là Tăng ca ca của nàng là nàng vất vả khổ sở đoạt lại từ tay Lư Oanh, việc đoạt người này không thể khiến cho nàng có cảm giác an tâm.
Nàng luôn cảm thấy rằng, nếu như chính mình có thể cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652236/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.