Tăng Trường Chí không hề phát hiện ra, hiện tại khi đối diện với Bình Nhân, hắn không còn giữ được vẻ kiên nhẫn như trước nữa.
Hắn cau mày, sau khi nhìn ra bốn phía xung quanh, hắn hạ giọng, vẻ ghét bỏ nói: "Huynh có việc muốn nói chuyện cùng muội ấy một lát!".Chằm chằm nhìn Bình Nhân với ánh mắt cảnh cáo, Tăng Trường Chí quát khẽ: "Buông tay! Có nghe hay không? Lập tức buông tay ra cho huynh!".Không, không thể như thế! Trước kia hắn chưa bao giờ hung dữ với nàng như vậy!Hốc mắt Bình Nhân đỏ lên, nàng hít một hơi thật sâu, nước mắt lã chã rơi xuống như mưa.Nhìn thấy xung quanh càng lúc càng nhiều ánh mắt hướng về mình, Tăng Trường Chí vô cùng tức giận.
Kể từ sau khi bỏ Lư Oanh, thanh danh của hắn cũng không còn được tốt.
Mặc dù nói nam nhân phong lưu, nhưng lời đồn vứt bỏ thê tử, ép thê làm thiếp khiến hắn phải mang danh "Lương bạc vô tình, không giữ tín nghĩa".
Tại thời đại Nho giáo càng ngày càng được chú ý tới, hắn có thể thường xuyên nhìn thấy những người đọc sách trừng mắt tức giận với hắn.Thật sự không ngờ lại có nhiều người chằm chằm nhìn mình như thế, Tăng Trường Chí hung hăng đưa tay giật bàn tay của Bình Nhân xuống, quát khẽ: "Đồ ngu xuẩn! Muội khóc cái gì ở đây?".Hắn dùng hết sức giật bàn tay nàng xuống, không nghĩ tới sẽ làm đau nàng.
Bị quát một tiếng, mu bàn tay còn đau tới chảy máu, Bình Nhân ngơ ngác buông lỏng tay, sau đó ngẩn người nhìn Tăng Trường Chí chạy về phía Lư Oanh."A...".Bình Nhân giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652237/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.