Lư Oanh ngồi đọc một loạt sách, rất nhanh đã quên đi thiếu niên kia.Đọc đọc viết viết, bận rộn mãi tới lúc mặt trời ngả về tây, nghĩ tới đệ đệ sắp tan học, Lư Oanh mới vội vã lấy rổ, định đi chợ mua chút đồ ăn về.Nàng thấp đầu đi trong con hẻm, bước từng bước lại cảm thấy có một ánh mắt cứ dán chặt trên người mình.Lư Oanh dừng bước, từ từ quay đầu lại.Nàng nhìn thấy thiếu niên hàng xóm kia.
Một thiếu niên mới lớn tuổi tầm mười lăm mười sáu, thân mặc thanh sam.
Thanh sam chỉ là y phục nho sinh bình thường nhất nhưng mặc trên người hắn lại khiến người ta có cảm giác nghiêm cẩn, văn nhã khó mà diễn tả thành lời được.Thiếu niên kia mặc dù người cao ngất nhưng thân mình lại có chút gầy gò, làn da trắng mịn màng như nữ tử, thậm chí nơi yết hầu còn chưa nhô ra được bằng hạt đậu nhỏ.Những điều này không phải trọng điểm, bởi đây là lần đầu tiên Lư Oanh phát hiện ra, thiếu niên đứng tại nơi đó mang một vẻ đẹp tươi lành mà xa cách.Đặc biệt là đôi mắt hắn giống như đang vẽ nên một bức tranh thủy mặc, từng nét từng nét, phảng phất như đôi mắt luôn luôn được ngăn cách bởi một lớp sương khói, như thể hàng ngàn hàng vạn thứ trên thế gian này một khi lọt vào mắt hắn đều trở thành có một không hai.Thật không thể nào tưởng tưởng được một thiếu niên như vậy, trước đó không lâu, đã trèo qua tường nhà nàng, thậm chí còn chật vật ngã từ trên đầu tường xuống!Vừa nghĩ tới đây, Lư Oanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652235/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.