Cậu thiếu niên kia cúi đầu không đáp.Lư Oanh quay lại nhìn hai vị đại nhân.Người trung niên mặc hoa phục khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "Trả lời!"Thiếu niên cả kinh, run run trả lời: "Ta...ta họ Chu."Lư Oanh gật gật đầu, hỏi tiếp: "Chu công tử có phải là người tinh thông võ nghệ?"Lời vừa nói ra, thiếu niên họ Chu mặt tái xanh, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lư Oanh, lớn tiếng mắng:"Ngươi nói nhảm! Độc phụ, ngươi muốn vu oan cho ta!".
Lúc này, nàng vừa mở miệng, liền hỏi hắn có tinh thông võ nghệ không, đây không phải là ám chỉ mình giết người thì là cái gì?Lư Oanh khẽ nhếch môi, nàng quỳ gối xuống, tay nắm lấy tay thiếu niên họ Chu, chỉ vào vết chai nói:"Đây là cái gì thưa Chu công tử? Dù viết chữ nhiều đến đâu cũng không thể bị chai như thế này!"Sắc mặt thiếu niên họ Chu trắng bệch.Hắn mở miệng muốn biện hộ, giọng nói Lư Oanh lại vang lên, chỉ vào đôi giày của hắn nói: "Nơi này là vùng đồng nội ngoại thành, hôm trước vừa có một trận mưa lớn, giày ai đi cũng bám đầy bùn đất, chỉ có Chu công tử có đế giày bị bùn bám còn phần mũi giày thì sạch sẽ.
Như vậy Chu công tử không chỉ có võ nghệ hơn người mà khinh công cũng xuất chúng!".Tất cả thiếu niên tới đây đều không mang hạ nhân cầm theo bao quần áo, cứ thẳng đường mà đến, cậu thiếu niên họ Chu này không phải ngoại lệ.
Vì vậy, lời nàng vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn về phía các cậu thiếu niên còn lại.
Quả nhiên, giày của mấy cậu thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652215/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.