Lư Oanh vừa xuống xe ngựa, thấy đệ đệ đang ngóng nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú còn có chút nhợt nhạt.Chắc đệ đệ vẫn còn sợ hãi.
Lư Oanh rảo bước tới trước mặt Lư Vân, nàng cười mộ tiếng, giọng nói trong trẻo: "A Vân, không sao nữa rồi!"Nhìn Lư Oanh tươi cười trấn tĩnh như vậy khiến lòng Lư Vân bình tĩnh hơn.
Cậu nhếch nhếch khóe môi, muốn cười một tiếng nhưng sao thấy cứng nhắc, gượng gạo quá.
Muốn bày ra vẻ mặt không có chuyện gì hết thật khó.
Một lúc sau, Lư Vân mới nặn ra được một tiếng cười gượng và hỏi: "Bọn họ tìm tỷ có việc gì vậy?"Có thể có việc gì được chứ?", Lư Oanh cười nhạt: "Đương nhiên là khen tỷ tỷ của đệ thông minh tài giỏi rồi!".Lư Vân bật cười, hắn vừa cầm tay Lư Oanh vừa nói: "Tỷ à, chúng ta về nhà thôi!".
Nơi này thật xa lạ, cậu không muốn ở lại thêm chút nào."Ừ, chúng ta về nhà".
Lư Oanh nắm tay đệ đệ, cười khoan khoái: "Ngốc! Lát nữa tỷ sẽ làm cho đệ món canh gà hầm hạt sen!".Tỷ đệ hai người vừa cất bước liền nghe một giọng nam trong trẻo cất lên: "Xin cô nương dừng bước".
Thuộc hạ của công tử ban nãy đang đi về phía nàng.Lư Vân cảnh giác, nhìn chăm chú người đó.
Thanh niên kia đi tới trước mặt Lư Oanh, từ trong tay áo lấy ra một bọc vải, sau khi mở ra bên trong có một cuốn sách, đưa cho Lư Oanh, nghiêm túc chuyển lời: "Đây là quà của chủ nhân ta thưởng cho cô nương".Công tử nhà hắn thưởng cho nàng?Nàng liếc mắt đánh giá người thanh niên kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652216/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.