Lư Oanh run run khóe môi, hỏi tiếp: "Tiên sinh Khưu mất như thế nào? Ngài đột tử sao?".
Hỏi đến đây, thấy bọn họ nghi hoặc nhìn mình chằm chằm, Lư Oanh thấp giọng giải thích:"Trong những thiếu niên đang quỳ đằng kia có đệ đệ của tiểu nữ, chư vị nếu biết điều gì, làm ơn nói cho tiểu nữ.", dứt lời nàng cúi người hướng về bọn họ vái chào.Lư Oanh vừa dứt lời, mấy nho sinh tỏ vẻ đã hiểu.
Một người trong số đó thấp giọng nói:"Cụ thể sự việc ra sao, ta cũng không rõ.
Chỉ biết là trong khi mấy thiếu niên này đang vây quanh tiên sinh Khưu nói chuyện, đột nhiên tiên sinh ngã xuống đất, trước ngực ngài còn cắm một thanh đoản kiếm.
Sự việc xảy ra quá đột ngột nên toàn bộ những thiếu niên vây quanh lúc ấy đều bị bắt lại".Hắn nói tới đây, nét mặt đầy vẻ cảm thông, ánh mắt đen trầm tĩnh nhìn Lư Oanh nói:"Tiểu cô nương à, tiên sinh Khưu thanh danh rất lớn, chuyện này không thể coi thường.
Cô nương nên mau trở về nói cho các vị trưởng bối, bảo họ đến xử lí đi".Nói như thế, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc lắc đầu, thở dài một hơi, hiển nhiên nghĩ việc thoát thân của Lư Vân không có hi vọng gì!Lư Oanh cúi đầu.Sau một lúc trầm tư, nàng ngẩng đầu hỏi: "Xin hỏi ba vị, ai là đội trưởng của Kim Ngô Vệ? Người nào sẽ chịu trách nhiệm xử lí chuyện của vụ án của tiên sinh Khưu?"Ba người này ngôn từ văn nhã khéo léo, vừa nhìn là thấy ngay người hiểu biết, bởi vậy Lư Oanh mới hỏi câu này.Nhưng nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652214/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.